Nghe Lý bà tử nói vậy, Vân Thúy Hà không vui, lập tức quay lại đáp trả.
“Lý bà tử, bà là người lớn, con dâu ta còn nhỏ, cũng không mắng chửi hay đánh bà, tại sao bà lại nói con ta như vậy? Việc cha nàng làm là lỗi của cha nàng, nàng cũng không thể thay đổi được gì, ông ấy cũng chỉ là một kẻ đáng thương, người đã chết rồi, bà không thể để người chết yên nghỉ, giữ lại chút danh dự cuối cùng cho ông ấy sao?”
Vân Thúy Hà càng nói càng hăng, bà gần như quên mất mình đang nói gì.
“Nương, lời con chuột cống này nói chỉ nên để ngoài tai. Người đừng tức giận như vậy tổn hại sức khỏe.”
Nhưng nhìn Vân Thúy Hà liều mình bảo vệ nàng, đã khiến nàng cảm động, dù sao khi nàng còn ở ngôi làng cũ, cha mẹ chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của nàng.
Sở Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý bà tử.
“Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi trước. Nếu như hôm nay nương của ta tức giận phát bệnh vì ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”
Lý bà tử cũng chẳng phải người nhút nhát gì. Chết đến nơi vẫn còn cứng miệng.
“Sao con nhỏ này vẫn nói những lời vô nghĩa thế nhỉ? Tại sao lại là tức giận với ta? Ta còn chưa động đến một ngón tay của nương ngươi. Là nương ngươi tự muốn tìm chết, cho dù bà ta có chết cũng không liên quan đến bà già này.”
Nghe vậy, mấy người đứng trong sân đều rất tức giận, sắc mặt Lục Tinh Hà càng thêm trầm xuống đáng sợ hơn, hắn nâng mắt ra hiệu với hai huynh muội Lục Tinh An.
Có một số việc, một người đàn ông trưởng thành như hắn không tiện ra tay, nhưng hai đứa trẻ như Lục Tinh Bình và Lục Tinh An thì lại dễ dàng, chẳng ai trách trẻ con bao giờ cả.
Lục Tinh An chẳng nói chẳng rằng bưng tới một chậu nước vo gạo, trong khi Lục Tinh Bình bốc một nắm đất trên mặt đất, hai huynh muội lao về phía Lý bà tử như một cơn gió, nước vo gạo và đất đồng thời bắn tung tóe lên người bà ta, hòa trộn phủ kín bà ta thành bùn nhão.
“Biến đi! Đừng đến nhà ta nữa.”
Từ đầu trở xuống Lý bà tử đã ướt sũng, không thể kiềm chế được sự nóng nảy mà nhảy dựng lên.
“Chết tiệt! Đồ nghèo kiết xác không có tính người. Các người nghèo là đáng lắm. Ngươi sắp chết rồi, lũ nhóc này cũng không có cha, ngươi không biết mang ơn về lòng tốt của ta à, Đại Trúc và con dâu vẫn chăm sóc gia đình ngươi còn gì? Chỉ là một con lợn rừng thôi mà, nó to như thế, chia cho bọn ta thì có làm sao? Đúng là lòng tốt ném cho chó ăn, thật sự lãng phí.”
Lời nói của Lý bà tử khiến Vân Thúy Hà tức giận đến run lên không nói thành lời.
Sở Nguyệt sợ bà xảy ra chuyện, lập tức đưa tay lên đỡ bà, mắng vào mặt Lý bà tử: “Im đi!!”