“Chúng ta đều là người cùng thôn, Đại Trúc nhà ta cũng ở sát nhà ngươi, sau này sớm muộn sẽ có lúc phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu có đồ ngon thì đừng có quên con trai ta.”
Vân Thúy Hà miễn cưỡng nở nụ cười.
“Lời của ngươi cũng là những lời mà ta muốn nói.”
Trước kia, những ngày trong tuần khi Tinh Hà không có ở nhà, con dâu Lý bà tử là Lạc Thi đã chăm sóc họ rất chu đáo.
Vân thị không ngại chia sẻ cho nhà Đại Trúc, nhưng bà không thích người khác xin xỏ trắng trợn như vậy, đặc biệt là Lý bà tử này.
Trước đây khi gia đình Vân thị được nương tử Đại Trúc giúp đỡ, sau khi nàng về thường xuyên bị Lý bà tử chỉ trích thậm tệ, còn nói bóng gió với làng trên xóm dưới, mắng nhiếc con dâu trong nhà, không những thế còn mắng cả ông bà của Tinh Hà, khiến cả làng xôn xao, trở thành trò cười suốt bấy lâu.
KhiLạc Thi sinh con tìnhhình đã trở nên tốt hơn một chút, lần lượt là hai cô con gái và một cậu con trai.
Tuy nhiên, mỗi lần Lạc Thi giúp đỡ Vân thị, bà đều sẽ may quần áo cho ba đứa nhỏ và giúp Lạc Thi trông lũ trẻ lúc nàng bận rộn, không ai mắc nợ ai.
Lý bà tử vẫn không buông tha, chỉ về phía con lợn rừng.
“Ta thấy móng con lợn rừng này khá mập mạp, chắc chắn rất ngon.”
Trong giây lát, bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng lại.
Gia đình Lục Tinh Hà dự định mang con lợn rừng này vào trấn bán lấy tiền, bọn họ còn không dám có ý định ăn thịt nó, hơn nữa móng của lợn rừng cũng không nhỏ tí nào, ít nhất phải nặng tới mười cân đấy.
Lý bà tử này cũng khôn quá rồi.
Lúc này, ban đầu Sở Nguyệt vốn im lặng, giờ thì không nhìn nổi nữa mà bước lên kéo tay áo Vân Thúy Hà, diễn một vẻ mặt đau khổ.
“Nương, không phải nương nói tiền bán lợn rừng sẽ dùng để mua vải may quần áo cho con sao? Nếu không đủ tiền, chẳng lẽ con sẽ không có quần áo để mặc nữa sao? Nương đã hứa với con trước rồi mà.”
Càng nói Sở Nguyệt càng nâng giọng, mọi người đều có thể cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của nàng.
Tuy Vân Thúy Hà và Sở Nguyệt mới chung sống cùng nhau không lâu, nhưng bà cũng đã sớm biết tính cách của nàng, trong lòng không khỏi khen ngợi Sở Nguyệt nhanh trí biết ứng biến, bà nắm lấy tay nàng nhẹ an ủi.
“Được rồi, nương sẽ bán con lợn rừng đó đi để mua vải cho con may quần áo ngay thôi.”
Lý bà tử nhướng mày nhìn Vân Thúy Hà, hất hàm hỏi: “Đây là con dâu nhà họ Sở đưa tới đó sao?”
Vân Thúy Hà và Sở Nguyệt đờng thời nhìn nhau rồi trả lời.
“Đúng.”
Lý bà tử vừa nghe xong đã thấy Sở Nguyệt chướng mắt, coi thường mà lên mặt.
“Đừng trách ta nói thật, nhìn con nhóc này thật ngu dốt. Ngoài ngươi và Tinh Hà, sao có thể đến lượt con nhóc này quyết định việc trong nhà được? Chưa kể đến việc cha nó đã làm, nó không xứng được đối xử tử tế. Giờ nó lại đứng đây xin may quần áo, sao lại ngông cuồng thế cơ chứ!”