“Vợ ơi… Vợ ơi… Em chết thảm quá, anh nhất định sẽ báo thù cho em, vợ à.”
“Chồng à, là em có lỗi với anh, là em có lỗi với anh…”
Bốn giờ rưỡi sáng, một luồng gió quái dị thổi qua, khiến tất cả những người đang xúc động đều rơi vào giấc ngủ.
…
Bảy giờ sáng.
Bạch Ấu Ấu mở mắt, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân đau nhức, phải mất một lúc mới hoàn hồn lại.
Nhìn trần nhà trắng toát phía trước.
Bạch Ấu Ấu luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác tay chân rã rời như vậy.
Chẳng lẽ bị cảm sao?
Bạch Ấu Ấu mím môi, trong lòng tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy vào nhà vệ sinh, rửa mặt súc miệng trước gương.
Nhưng khi súc miệng, cô lại phát hiện trong miệng dường như có mùi máu nhàn nhạt.
Miệng đang chảy máu sao?
Bạch Ấu Ấu nhíu mày, đưa đầu lưỡi lướt một vòng trong khoang miệng nhưng không phát hiện chỗ nào đau cả.
Cô há to miệng, nhổ nước súc miệng vào bồn cầu sạch sẽ, lại phát hiện nước lờ mờ có màu xanh, mùi máu tanh vẫn chưa biến mất.
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi!
Sắc mặt Bạch Ấu Ấu trầm xuống.
Nhận ra có điều bất thường, sau khi rửa mặt xong, Bạch Ấu Ấu đeo ba lô lên rồi rời khỏi phòng.
Trong nhà nghỉ, cô gặp mấy du khách dẫn theo trẻ con, bọn họ mặt mày hồng hào, trên gương mặt hiện lên nụ cười vô cùng quái dị, còn từ người họ, Bạch Ấu Ấu cảm nhận được một luồng âm khí cực kỳ nặng nề.
Cô thản nhiên liếc qua họ một cái, không làm gì cả.
Trời vẫn còn sớm nhưng các cửa tiệm ở trấn Đào Hoa đã lần lượt bày hàng.
Bạch Ấu Ấu lang thang trong đó, phát hiện có rất nhiều chủ sạp nhìn cô với ánh mắt đầy ác ý, trong đó có cả nam lẫn nữ, thậm chí có một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, nhìn cô như thể cô đã đào mộ tổ tiên nhà bà ta vậy.
Bạch Ấu Ấu không biểu lộ gì, âm thầm ghi nhớ khuôn mặt của bà ta rồi tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó bước đến quầy bán búp bê hôm qua.
Lúc này, chủ quầy đã dọn hàng, sắc mặt u ám cực kỳ, hoàn toàn không còn vẻ tươi cười như hôm qua.
“Mua gì?” Bà ta lạnh lùng nói với Bạch Ấu Ấu.
“Tôi muốn mua một con búp bê, có thể bớt giá cho tôi không?”
Trong lòng Bạch Ấu Ấu thầm cảm thấy kỳ lạ nhưng ngoài mặt lại hoàn toàn điềm tĩnh.
Chủ sạp cười lạnh: “Được thôi, mười tệ cho cô, có lấy không?”
“Vậy thì cảm ơn chủ sạp.”
Bạch Ấu Ấu cũng không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của chủ sạp, trực tiếp ném lại mười tệ, cầm lấy con búp bê rồi rời đi.
Chỉ sau một đêm không gặp, luồng âm khí trên người con búp bê này lại nặng thêm vài phần.
Vì âm khí trên búp bê quá nặng, Bạch Ấu Ấu không cho nó vào ba lô mà bỏ vào trong một cái túi nhựa, xách tay đem về khách sạn.
Trên đường trở về, cô vừa vặn gặp Vương Tu Kiệt.