Tô Điềm đã sớm cảm thấy trống rỗng, hiện tạ ngay cả ngón tay duy nhất đút vào lỗ huyệt cũng đã rút ra ngoài, cô càng không thể chịu nổi, nhỏ giọng nức nở nói: 'Muốn..muốn lắm...."
Rất nhanh, Quý Sở Yến đã giải phóng cho dương v*t nóng bỏng và cứng rắn dưới đũng quần, đeo bao, chạm vào lỗ huyệt của cô. Nhưng anh nhất quyết không đẩy vào mà chỉ dùng quy đầu to lớn chà sát lên xuống vào âʍ ɦộ cô, dẫn đến từng đợt tê dại.
Tô Điềm gấp gáp đến nỗi giọng nói như phát khóc: "Huhh...vào đi... được không.."
Mặt Tô Điềm đỏ bừng vì xấu hổ. Nếu như cô có thể dự đoán được số phận hiện tai của mình thì khi cô nói dối rằng Quý Sở Yến là anh trai mình, cô nhất định cố gắng làm người thật thả.
"Không gọi sao?" Quý Sở Yến thấy cô do dự, cố ý nhích dương v*t về phía sau một chút, khi bị tách ra khỏi nơi tư mật còn kéo theo một sợi tơ bạc đầy ái muội. Dưới thân trống rỗng không ngừng kêu gào, Tô Điềm nhầm mắt lại, tĩnh lặng thấp giọng khóc lóc khẩn cầu: "Uhmm..em..anh trai..em muốn anh trai
Ánh mắt Quý Sở Yến tối säm lại, mím môi: "Ngoan”
Sau đó, anh cầm ở phía cuối đấy cả dương v*t thô to về phía trước, từ từ đâm vào lỗ nhỏ của Tô Điềm.