Tăng Lý và Phí Lập trở thành bạn cùng bàn một cách tình cờ khi trường chia lại lớp đầu năm lớp 11. Tăng Lý là một người trầm lặng, mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, thường thu mình vào góc bàn và cố gắng biến mình trở nên vô hình nhất có thể. Ngược lại, Phí Lập là đội trưởng đội bóng rổ nổi tiếng, luôn tràn đầy năng lượng, có bạn bè khắp trường và luôn được vây quanh bởi tiếng cười nói.
Ngay từ lần đầu gặp, Phí Lập đã không ưa nổi dáng vẻ mềm mỏng và chậm chạp của Tăng Lý. Anh không hiểu nổi tại sao một chàng trai lại có thể yếu ớt đến vậy. Trong một lần không nhịn được, Phí Lập nạt thẳng:
Tăng Lý không đáp lời, chỉ cúi đầu, siết chặt cuốn sách trên tay. Sự im lặng của cậu càng khiến Phí Lập khó chịu hơn, nhưng đồng thời cũng khơi dậy chút cảm giác áy náy không rõ ràng trong lòng.
Thời gian trôi qua, Phí Lập dần nhận ra sự tồn tại của Tăng Lý không hề phiền phức như anh từng nghĩ. Trái lại, cậu bạn nhỏ dễ thương ngồi cạnh anh luôn chăm chỉ, cẩn thận, còn rất giỏi môn toán mà Phí Lập thường xuyên đau đầu. Một lần, khi cả lớp làm bài kiểm tra, Tăng Lý lặng lẽ đẩy tờ nháp của mình sang phía Phí Lập, giúp anh qua được bài toán hóc búa.
Dần dần, Phí Lập bắt đầu không thể rời mắt khỏi Tăng Lý. Hắn cũng chẳng hiểu từ khi nào, mỗi lần thấy cậu cúi đầu chăm chú đọc sách, đôi má ửng hồng vì xấu hổ khi bị gọi tên, hắn lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Một ngày, sau khi lớp tan học, Phí Lập không nhịn được nữa. Hắn dùng khuỷu tay khều nhẹ Tăng Lý, giọng điệu nửa nài nỉ nửa buồn bực:
Tăng Lý ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Phí Lập, khiến hắn ngẩn ngơ. Phí Lập nghĩ, thôi xong rồi, có lẽ mình thực sự không chống lại được cái sự dễ thương này.