Những tranh đấu phức tạp của nhà giàu, Tăng Lý cũng không phải chưa từng nghe qua, cậu không nghĩ đến tình tiết lại phức tạp đến mức này, với lại còn máu chó như vậy.
Câu truyện xảy ra trước khi Tưởng Tu Vũ ra đời, ông Tưởng bà Tưởng sau khi sinh ra Tưởng Văn Linh được mấy năm thì lại có thêm một đứa bé nữa, cũng chính là Tưởng Văn Kỳ. Có lẽ là do tuổi tác lớn, bọn họ vô cùng yêu thương đứa con nhỏ, cưng chiều hết mực, so với đứa con lớn đã lớn thì rõ ràng là bất công.
Tưởng Văn Linh là đứa con đầu lòng của hai người, là lần đầu tiên làm bố mẹ, sợ con trai đi sai đường khó tránh khỏi hơi nghiêm khắc, nghiêm khắc thì không thiếu được đánh mắng. Những thứ này Tưởng Văn Linh có thể nhịn hết, nhưng thứ ông ta không thể chấp nhận được chính là sau khi em trai đến với thế giới này, ông Tưởng và bà Tưởng không những không dùng roi để dạy em trai, mà còn cưng chiều đủ đường.
wtp Mật Kết
Chỉ có so sánh, thì mới thấy sự khác biệt. Chính sự bất công của hai vợ chồng tạo ra khoảng cách giữa Tưởng Văn Linh và bọn họ, nhưng lúc ấy ông Tưởng và bà Tưởng vẫn chỉ tập trung vào đứa con nhỏ, không hề nhận ra. Giữa cha mẹ và con cái dần giần xa rời nhau, rồi phát triển thành Tưởng Văn Linh ra ở riêng, vốn dĩ câu chuyện này chỉ cần nói một buổi tối là có thể giải quyết, lại bị kéo dài ra như vậy, sự xa cách ngày càng sâu.
Tất cả những bùng nổ này xảy ra trong một buổi trưa rất bình thường. Lúc ấy hai anh em đều đã ra ở riêng, sau khi trưởng thành Trưởng Văn Linh càng ngày càng học được cách che giấu bản thân, hai anh em cũng coi như là tình cảm tốt. Huống hồ người em trai này từ nhỏ đã rất quấn ông ta, Tưởng Văn Linh tuy trong lòng đố kỵ ganh ghét, nhưng từ nhỏ Tưởng Văn Kỳ đã rất thích người anh trai là ông ta, ông ta cũng không nhẫn tâm được. Ngày ấy, Tưởng Văn Kỳ kết hôn chưa được lâu, con dâu mới vào cửa, vợ của Tưởng Văn Linh –Trương Vân Thanh lúc ấy đang mang thai, muốn chăm sóc người em dâu khác họ giống như bà, bèn mang bà ta đi dạo phố, uống trà chiều.
Nhưng không nghĩ đến, thiên tai nhân họa, mẹ Tưởng Tu Vũ - Từ Âm, lúc ấy xảy ra cãi vã với người khác, Trương Vân Âm đứng bên cạnh khuyên ngăn, Từ Âm đang kích động, cơn tức vọt lên đầu, theo bản năng đẩy tay một cái.
Ai cũng không nghĩ đến, vô ý tạo ra sai lầm.
wtp Mật Kết
Cũng chính vì một cái đẩy ấy, cầu thang lại cao, vừa lăn xuống, nhỏ không còn, lớn cũng không giữ được.
Tưởng Văn Linh ở trước cửa phòng bệnh đi qua đi lại cả một buổi tối, cuối cùng chỉ nhận được một kết luận "hai mẹ con đều mất".
Vốn dĩ ông nghĩ rằng, bản thân có thể có một gia đình mới, một gia đình hạnh phúc, nhưng tất cả, lại trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị ông trời đánh tan thành bọt nước. Từ đó về sau, sự bất công của cha mẹ, ghen tỵ với em trai, mối căm hận người vợ của em trai trong lòng Tưởng Văn Linh từng chút từng chút dồn lại, cuối cùng đã hoàn toàn bùng nổ.
Sau này, qua rất nhiều năm, ông ta mới chậm rãi nối lại quan hệ với người nhà.
Nhưng ai mà nghĩ đến, Tưởng Văn Linh trông thì vó vẻ đã tha thứ nhưng sau lưng lại vẫn giấu đi những răng nanh sắc nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào vào bọn họ để cùng nhau đồng quy vu tận.
-
Lúc mới bắt đầu, thật ra Tưởng Văn Linh chỉ là mượn cớ này để phát huy. Vốn quay vòng của công ty Tưởng Văn Kỳ không đủ, cần tiền gấp, trước tiên ông ta đến tìm anh trai mình. Tưởng Văn Linh cảm thấy lòng dạ mình đúng là rộng, nghĩ một lúc ông ta nói với Tưởng Văn Kỳ, gần đây ông ta cũng không có nhiều tiền, quay người giới thiệu cho ba Tưởng Tu Vũ một người bạn.
wtp Mật Kết
Không nghĩ đến Tưởng Văn Kỳ tin tưởng ông ta như vậy, cũng không nghi ngờ gì, bèn liên hệ với người kia. Tốt xấu cũng là anh em hơn bốn mươi năm, Tưởng Văn Linh tâm tình rất phức tạp, nhưng trong lòng vẫn còn kìm nén hận thù, trong khoảng thời gian tiếp theo, lại bỏ đá xuống giếng khiến Tưởng Văn Kỳ trúng kế. Tiếp nữa vừa hay ông già cũng chẳng sống được bao lâu, dù sao cũng xảy ra rồi nên ông ta cũng mặc kệ, nhốt Tưởng Văn Kỳ lại, là vì tài sản của ông già để lại.
Ông cụ cũng lớn tuổi rồi, gần đất xa trời, đương nhiên cũng thích được con trai quan tâm chăm sóc. Tưởng Văn Linh bèn giả vờ hiếu thuận, nhưng ông cụ đã quen hung dữ với ông ta, bao nhiên năm nuôi thành thói quen, khiến trong lòng Tưởng Văn Linh từ đầu đến cuối vẫn luôn nén một nỗi tức giận, đặc biệt là ông ta vẫn luôn tâm niệm đến đứa con trai nhỏ của mình.
Lần ấy Tưởng Văn Linh về nhà họ Hứa, cũng là vì bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Hai anh em nhà họ Hứa là người làm ăn, làm sao có thể không nhúng vào chỗ đen, trên tay không dính chút tiền bẩn. Cuộc đời ông già hận nhất là những thứ đen bẩn này, ông cụ sinh đúng thời, gặp được cơ hội, vận may tốt, có nền móng, có người giúp, mới giàu như vậy. Nhưng gia đình bọn họ xem trọng độc lập, hai anh em nhà họ Tưởng đều gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, không may mắn như ông cụ, trên tay khó trách được bị bẩn.
Bởi vậy, Tưởng Văn Linh bèn cầm những chứng cứ ấy, "vô ý" để ông cụ nhìn thấy. Không ngoài dự đoán, lúc ông cụ nhìn thấy tài liệu kia thì tức gần chết, thiếu chút nữa thì tim ngừng đập hồn về tây thiên luôn. Sau đó ông cụ cũng không tìm Tưởng Văn Kỳ nữa, nhắc đến ông ta cũng đều mắng bất hiếu.
wtp Mật Kết
Tưởng Văn Linh nghe thấy thì cũng thấy cân bằng hơn, nhưng ông ta muốn đòi lại, không chỉ là những thứ này.
Trừ tài sản ra thì còn có cổ phần, cùng với những đau khổ mà trước kia ông ta phải chịu đựng, những thứ ấy Tưởng Văn Kỳ phải từng cái từng cái trả lại cho ông ta.
Trước khi ông ta nhốt Tưởng Văn Kỳ lại thì hai người đã cãi nhau một trận. Tưởng Văn Kỳ biết tất cả đều là do anh trai mình làm sau lưng, bèn đến chỉ trích. Hai ông bà tuổi đã cao, ông ta không dám làm kinh động đến hai ông bà, chỉ có thể giải quyết giữa hai anh em. Không nghĩ đến Tưởng Văn Linh lại ác hơn nữa, thẳng tay nhốt ông ta lại.
"Thật ra ông nội rất yêu bác." Giọng nói của Tưởng Tu Vũ không còn được lưu loát, cúi đầu chậm rãi nói một câu.
Tăng Lý không nói tiếng nào, loáng thoáng nghe được gì đó, cậu mím chặt môi, cậu biết cảnh sát đã đến, thở ra một hơi nói: "...Đến rồi."
Sau khi cậu nói câu kia xong, một giây sau cửa bị đạp mở. Tên áo đen và lão tam bị hai người mặc áo cảnh sát khống chế, Giang Niên hướng sung về phía Tưởng Văn Linh.
"Cảnh sát đây," Ông nói, "Đứng yên."
Tưởng Văn Linh cũng giật mình. Bỗng ông ta cười lạnh một tiếng, đúng là không cử động. Ông ta bước vào bóng tối, sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay, huống hồ vừa nãy ông cũng đã lờ mờ phát giác ra gì đó. Tưởng Văn Linh quay đầu nhìn Tưởng Tu Vũ, nói: "Mẹ mày sắp chết rồi, Tưởng Tu Vũ, mày và Tưởng Văn Kỳ cứ chậm rãi mà nếm mùi vị trước kia của tao đi."
wtp Mật Kết
Ông ta nói xong vẫn còn cười một tiếng, nói: "Ngay cả nhà tao cũng chẳng còn nữa, trừ tự do ra, tao chẳng còn thứ gì có thể thua được nữa."
Ông ta nói xong thì đi cùng cảnh sát.
Tăng Lý đột nhiên cảm thấy ông ta thật đáng thương, nhiều năm như vậy, thù hận trong lòng vẫn mãi chẳng buông xuống được. Ân oán của thế hệ trước lại liên lụy đến thế hệ sau. Tưởng Văn Kỳ bỏ lỡ mất khoảng thời gian cuối cùng với vợ mình, mà Tưởng Tu Vũ mất đi mẹ mãi mãi. Tưởng Văn Linh đến cuối cùng lại chẳng còn gì cả. Ông ta không sợ thua, ông ta dám làm như thế này là vì ông ta đã chẳng còn gì nữa rồi.
Một người đàn ông sắp được làm ba, trong khoảng thời gian đứa con trai sắp được ra đời, bỗng chốc lại chẳng còn vợ và con nữa. Loại đau khổ ấy, người bình thường khó mà chấp nhận được.
Tăng Lý đột nhiên hơi mờ mịt.
Cậu nghĩ đến ba của cậu.
Người ba mà từ nhỏ đến lớn không hề yêu thương cậu.
Tưởng Tu Vũ vừa được cởi chói ra thì hết sức, mê man, cậu ta quay đầu hỏi Tăng Lý, "Anh không sao chứ?"
Tăng Lý cũng hết sức, hỏi cậu ta có sao không?
Tưởng Tu Vũ nói không sao, kết qua vừa nói xong thì ngất.
Tăng Lý: "..."
Có người bế cậu ta ra ngoài.
Giang Niên định sang để dìu Tăng Lý, Phí Lập lại lao đến bên cạnh, lao vào giữa hai người, tranh dìu Tăng Lý trước, giọng nói thân thiết, "Tăng Lý? Tăng Lý? Cậu vẫn ổn chứ? Không sao chứ? Có bị thương không?"
Tay hắn sờ khắp người Tăng Lý, gần như là muốn kiểm tra xem cậu có bị thương không. Tăng Lý bị hắn sờ cho hơi nhột, dựa vào người Phí Lập, nhẹ nhàng cười hai tiếng.
wtp Mật Kết
Cậu yếu ớt nói, "Nhột quá, đừng sờ nữa."
Phí Lập dùng sức nhéo má Tăng Lý, Tăng Lý ấy một tiếng, cậu bị nhéo đau.
"Đau quá. Cậu... làm gì thế." Sau khi vượt qua nguy hiểm, giọng Tăng Lý rõ ràng là mềm mại hơn.
"Không đau thì làm sao cậu nhớ được!" Phí Lập quên mình vì cậu, chuyện một mình đi tìm người vẫn còn ghi thù, Tăng Lý hơi chột dạ, nhưng vừa nghĩ đến Phí Lập quan tâm cậu như vậy, thì chẳng biết vì sao lại cười hai tiếng. Có lẽ là đại nạn đã qua cả người cậu thả lỏng hơn.
An toàn rồi.
Cái ôm của Phí Lập rất ấm, giống hệt như con người hắn.
Sau khi Giang Niên nhìn thấy một màn này, nở nụ cười ngầm hiểu, không đến làm phiềm bọn họ, ngược lại còn tri kỷ đi chỗ khác, để hai anh em tốt ở cùng nhau.
"Cậu còn cười!" Phí Lập hơi tức, bỗng tay hắn vô tình đụng vào thứ gì đó trong túi quần của Tăng Lý.
Đó là một cây bút.
Viết chữ "L", lúc đầu, hắn nghĩ đến Tăng Lý nên theo bản năng mà khắc lên chữ L.
Không phải Lập trong Phí Lập, mà là Lý trong Tăng Lý.
wtp Mật Kết
Phí Lập bế Tăng Lý lên, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, rất có mùi vị của đàn ông. Bây giờ hắn đang ở giữa giai đoạn đàn ông và thiếu niên, vừa ngây ngô, lại bắt đầu thành thục hơn. Mùi thơm trên người Phí Lập là một loại mùi thoang thoảng, mùi của cậu trai lớn. Tăng Lý cực kỳ say đắm mùi vị này, thích cảm giác an toàn mà Phí Lập mang đến, càng thích cái ôm của Phí Lập.
Cậu cảm thấy hơi buồn ngủ.
"Ngủ đi, thỏ nhỏ." Phí Lập thấy cậu buồn ngủ, hơi đau lòng, nói: "Đến nhà tôi sẽ gọi cậu dậy, mẹ cậu chắc là sốt ruột lắm rồi."
Giọng hắn hiếm khi dịu dàng, khiến người ta cảm thấy yên tâm.
"Cậu nói với mẹ tôi rồi à...?"
"Ừm." Giọng Phí Lập rất nhỏ. Giống như sợ làm phiền cậu vậy, "Tôi phải bảo dì mắng cậu."
Tăng Lý khẽ cười, cười ra hai má lúm đồng tiền. Giọng nói dịu dàng cẩn thận của thiếu niên vang lên bên tai, giống như một bài hát ru, vốn dĩ Tăng Lý chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc thôi, kết quả vừa nhắm lại thì đã ngủ say.
Mùi hương của thiếu niên quấn quýt ở một chỗ, trong nháy mắt hòa lẫn vào nhau thành một mùi hương kỳ diệu, tràn đầy hormone, khiến người ta rung động. Phí Lập thấy gương mặt ngủ ngoan ngoãn của Tăng Lý thì trái tim lỡ mất một nhịp, bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một màn làm hắn luống cuống tay chân.
wtp Mật Kết
Đợi bánh xe thanh xuân dần dần rời xa, hoặc là thiếu niên ở thời điểm rất lâu rất lâu sau này nhớ đến ngày hôm nay, đều không thể quên nổi, trong nháy mắt ấy trái tim họ đã đập thình thịch.
Phí Lập chú ý đến bên trong túi quần của Tăng Lý, hai cây bút đang dính chặt lấy nhau.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy, chữ "L" ấy, có lẽ cũng có thể là Lập trong Phí Lập.