Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Chương 84 - Thua Kém

Trước Sau

break
Cái gọi là yên tĩnh một mình của Dục Minh không biết được bao lâu, thì anh lại vùi thân vào quán rượu, không uống đến khi bất tỉnh thì cũng về nhà mới cơ thể tắm đầy mùi rượu.

Người chịu trận cũng chỉ là Khải Bình và Hạ Nhiên.

Hai người cứ phải thay phiên nhau lôi xác Dục Minh về nhà.

Cuối cùng Thiên Manh cũng tự mình tìm đến Dục Minh.

Dù biết giữa cô và Dục Minh chẳng còn gì để giải quyết cả, nhưng cô cũng không phải người ngoài cuộc trong chuyện này, thậm chí cô chính là mấu chốt để khiến cho mọi chuyện trở nên như vậy.

Thiên Manh muốn nói chuyên với Dục Minh, không biết có thể thay đổi được gì, nhưng cô chỉ mong anh đừng tự dày vò bán thân mình như vậy...

Nhìn thấy Thiên Manh đứng trước cửa nhà Dục Minh như đang nằm mơ vậy, anh vừa vui và buồn, chẳng biết nên biểu hiện thế nào cho đúng.

"Em có thể nói chuyện với anh không?"

Thiên Manh đối diện với ánh mắt thất thần của Dục Minh, có chút tự trách và thương xót.

Đáp lại lời Thiên Manh là cái im lặng và nhường cửa cho cô bước vào nhà.

Dục Minh ngồi xuống ghế nhưng vẫn không nhìn thẳng Thiên Manh. Rồi ánh mắt anh nhìn sang bàn tay vẫn còn còn băng bó của Thiên Manh, trong lòng cảm thấy hổ thẹn vì làm cô bị thương.

"Xin lỗi anh, Dục Minh, vì đã làm cho mọi chuyện trở nên như thế này."

Thiên Manh sau một hồi ngập ngừng cũng bắt đầu cho cuộc hội thoại, giờ đây Thiên Manh chỉ biết nói lời xin lỗi với anh.

Dục Minh không cần Thiên Manh xin lỗi, vì anh biết anh không có tư cách tức giận với Thiên Manh, anh khẽ mỉm cười rồi anh lại nghẹn ngào chất vấn:

"Em thật sự yêu Tiêu Sở Uy sao?"

"Dục Minh….."

Thiên Manh đối với câu hỏi này không biết phải trả lời thế nào, dù cô rất yêu Tiêu Sở Uy nhưng nếu nói ra có phải lại càng thêm tốn thương cho Dục Minh không?

Trước đây Thiên Manh đã nghĩ rằng sau sự ra đi của Thái Lăng cô không thể yêu thêm một ai nữa, thay vì tìm kiếm thứ gọi là tình yêu hư ảo kia, chi bằng bình bình đạm đạm ở bên cạnh Dục Minh, dù gì Dục Minh cũng thật lòng với cô.

Chỉ là cuộc sống những điều lo lắng thì 80% đều không bao giờ xảy ra, còn những điều không lường trước lại thành ra cớ sự như thế này, Thiên Manh không thể ngờ được cô lại gặp rồi yêu Tiêu Sở Uy, cô yêu anh còn nhiều hơn đối với bất kỳ ai, sinh ra có chút tham lam, đến nỗi dù biết rõ sẽ có ngày hôm nay, nhưng vẫn cứ bất chấp mà đến bên Tiêu Sở Uy.

Tuy không có câu trả lời, nhưng Dục Minh cũng biết đáp án, anh bất mãn hỏi cô:

"Tại sao ở bên cạnh anh từng ấy năm, vẫn không đủ để em yêu anh, anh thua kém Tiêu Sở Uy đến như vậy sao?"

Ban đầu là Dục Minh cố chấp theo đuổi Thiên Manh, anh cứ như kẹo cao su dính lấy cô, dùng hết mọi thứ có thể để mong đổi lại cái gật đầu của cô, anh khao khát có được cô mà vô tư nghĩ rằng rồi nước chảy đá mòn, không có gì là không thể cả, miễn là anh vẫn yêu cô.

Nhưng Dục Minh không biết được rằng, dòng nước của anh dù đã cuộn thành sóng lớn và đã biến thành bão mà vẫn không tan chảy nỗi tản đá mỏng manh như Thiên Manh.

Thiên Manh nghe những lời từ Dục Minh thì cũng thành thật trả lời:

"Dục Minh tình cảm không thể so sánh như vậy được. Anh rất tốt, chỉ là do ..."

Chỉ là Dục Minh không để cô nói hết:

"Thiên Manh nếu như vì hôn ước với Trúc Đằng khiến em tức giận mà muốn trừng phạt anh, thì giờ anh cũng đã giải quyết xong rồi, từng đó hình phạt với anh là quá đủ rồi, giờ chúng ta quay về Durham được không, ở đó không có ai cả, chỉ có anh và em thôi, chúng ta quay lại như lúc trước được không, hay nơi nào cũng được chỉ cần không là ở đây thôi."

Dục Minh đi đến anh nắm lấy tay Thiên Manh, cầu xin cô có thể trao cho anh cơ hội, dù anh biết cơ hội đó còn mỏng manh hơn cả thuỷ tinh.



Durham, nơi họ gặp nhau và không cân nhắc đến bất kỳ thứ gì khác mà yên bình bên cạnh nhau, nhưng cuộc sống nào có chuyện dễ dàng như vậy, Dục Minh đâu thể cả đời này che giấu Thiên Manh chuyện của bản thân, cũng không thể không cần đến gia đình là có kết quả với Thiên Manh được. Chắc là vì đã suy nghĩ quá đơn giản, nên khi sự phức tạp xuất hiện, khiến cho Dục Minh cứ mãi không chấp nhận được.

Thiên Manh nín lặng đôi mắt u sầu nhìn Dục Minh, cô không biết phải nói gì cả, đành mặc cho Dục Minh tiếp tục:

"Lúc trước, chẳng phải em vẫn luôn không yêu mà ở bên anh đó sao, vậy cứ tiếp tục như vậy đi, anh không quan tâm em có yêu anh hay không, anh cũng không trách em đến với Tiêu Sở Uy, anh hối hận rồi, hối hận vì cùng em quay về đây, hối hận vì đi Thượng Hải, hối hận vì đem em đến cho Tiêu Sở Uy, Thiên Manh mình rời khỏi đây đi, được không, xin em."

Bây giờ Dục Minh mới hiểu cho Trúc Đằng, hiểu được cảm giác yêu một người lâu như vậy nhưng không thể đổi lấy tình yêu của đối phương sẽ đau đớn đến nhường nào.

"Dục Minh, là em ích kỷ không màng đến cảm xúc của anh, khiến anh tổn thương nhiều đến như vậy, anh hận em đi được không, anh muốn em làm gì cũng được, nhưng chúng ta là không thể được nữa."

Thiên Manh cũng đau đớn không kém, chỉ vì chút yếu đuối của bản thân mà khiến người đã hết lòng yêu cô tổn thương đến như mức này.

"Vậy anh muốn em và cậu ta chia tay em làm được không?"

(2)

Dục Minh nghe xong câu nói của Thiên Manh thì đặt ngay cho cô câu hỏi, khiến đối phương chỉ biết bất động nhìn anh.

Chấm Dứt với Tiêu Sở Uy, đó là điều mà Thiên Manh chưa bao giờ nghĩ đến khi bắt đầu ở bên cạnh anh.

Nhìn biểu hiện của Thiên Manh đủ để Dục Minh biết được câu trả lời:

"Không được đúng không? anh cũng như vậy, anh cũng không làm được, anh không thể mất em được, em nói xem, anh phải làm sao đây?"

Thiên Manh cắn môi đôi mắt vô hồn nhìn Dục Minh, cô tự hỏi bản thân đã gây nên chuyện gì thế này.

Còn Dục Minh giờ đây chỉ có thể trách Tiêu Sở Uy, trách người anh xem là bạn nhưng lại nhẫn tâm cướp đi người yêu của anh.

"Thiên Manh nếu như không có Tiêu Sở Uy, em sẽ đợi anh chứ, sẽ chấp nhận lại tình cảm của anh đúng chứ?"

Thiên Manh lúc này mới có thể trả lời Dục Minh:

"Dục Minh, em biết hiện tại với anh, chuyện này thật hoang đường, nhưng dù có sự xuất hiện của Trúc Đằng hay

Tiêu Sở Uy hay không, kết thúc của chúng ta vẫn sẽ không thay đổi, chỉ là sớm hay muộn thôi."

"Sự bắt đầu của chúng ta đã là sai rồi, kết thúc mới là đúng, rồi anh sẽ tìm thấy một người xứng đáng với tình yêu của anh."

Những lời nói của Thiên Manh chỉ như hạt mưa rơi xuống biển hồ, chẳng thấm vào đâu so với nỗi lòng của Dục Minh, sự cố chấp của anh rất khó chỉ vì những lời này mà nguôi ngoai, cái anh cần là Thiên Manh, điều anh khao khát từ bấy lâu nay cũng chính là tình yêu của cô.

"Không, quay về đây mới là sai!" Dục Minh thẫn thờ đáp lại.

Đúng là còn một viễn cảnh khác, nếu như họ không về lại đây, thì sẽ như thế nào?

Có lẽ cũng sẽ chia tay, nhưng sẽ không lộn xộn đến như thế này.

Thiên Manh cũng chỉ biết im lặng, đúng là sai, nhưng là ngay từ quyết định ban đầu.



Lâm Gia,

Từ lúc về Hàng Châu, Dục Minh vẫn chưa về nhà gặp ông bà Lâm.

Anh không đi làm, không về nhà, cũng không ngó ngàng đến bất cứ thứ gì ngoại trừ rượu.

Ông Lâm biết Dục Minh về lại Hàng Châu thì vô cùng vui vẻ, năng lực của Dục Minh được chứng minh rất rõ qua những lợi nhuận bắt đầu tràn về công ty. Ông Lâm cũng không ép Dục Minh phải kết hôn với Trúc Đằng nữa, nhưng ông cũng không huỷ hôn.



Chỉ là tình trạng không ra gì của Dục Minh, khiến ông tức muốn vỡ tim. Cuối cùng ông không chịu được nữa mà sai người lôi cổ Dục Minh về nhà.

Ông Lâm nhìn Dục Minh say mèm nằm dài dưới sàn, ông không do dự mà cầm chiếc ly nước trên bàn, sau đó hất thẳng vào mặt anh. Cú hất đột ngột khiến Dục Minh như về lại được hiện thực, anh choáng váng đứng dậy.

"Ba."

Dục Minh gọi ông Lâm một tiếng rồi loạng choạng đi về phái chiếc ghế dài, ngồi xuống.

Vừa nghe tiếng của Dục Minh, Ông Lâm giận dữ đặt ly nước lên bàn nói.

"Ba? Mày còn nhận ra tao là ba mày?" (3°)

Ông quay lại nhìn thẳng Dục Minh gẵn giọng, tỏ ra tức giận nói tiếp:

"Vì một đứa con gái mà thành ra bộ dạng này, tao không biết có nên xét nghiệm lại ADN xem mày có phải thực sự là con ruột của Lâm Dục Gia tao không?"

Dục Minh cũng không nhân nhượng trả lời lại:

"Vậy thì nên làm luôn đi, con sẽ gọi cho Khải Bình." nói rồi Dục Minh còn lấy điện thoại ra định gọi luôn cho Khải Bình.

Ông Lâm trợn mắt nhìn Dục Minh, sau đó cầm lấy ly nước vừa đặt trên bàn đập mạnh xuống đất, ông tức giận chỉ ngón tay về phía Dục Minh mà hét lên: (2

"Đáng lý ra tao không nên cho mày ra nước ngoài ăn học, chẳng những không học được gì, mà còn đem về cái tính không ra ôn gì về đây."

Dục Minh không quan tâm đến lời nói của ông Lâm mà thêm dầu vào lửa:

"Ba, chuyện giao ước con đã làm xong, chi nhánh ở Thượng Hải cũng đâu vào đó rồi, giờ thì ba cũng nên thực hiện lời hứa đi."

Câu này của anh khiến ông tức đến run cả tay chân mà đi thẳng đến anh.

"Huỷ hôn, hủỷ hôn rồi mày định cưới ai, cưới một đứa không ra gì đã hành mày tới cỡ này?"

Giọng của cả hai càng lúc càng lớn, Bà Lâm đứng bên ngoài cũng lo sợ mà đi tới đi lui.

"Thiên Manh thì sao, là do chưa đủ tốt để khiến cô ấy tin tưởng, ba không biết rõ về cô ấy thì đừng tùy tiện phán xét."

Dục Minh như bị đâm trúng nỗi đau anh cũng không nhân nhượng đứng lên mà lớn tiếng lại với ông Lâm.

Ông Lâm nói rồi cười khinh "Hừ" một tiếng, sau đó lại găn giọng:

"Tao không biết rõ?"

Lúc này ông Lâm không chịu được sự ngu muội của thằng con trai mình nữa, ông đứng lên đi về phía bàn làm việc, cầm lấy xấp giấy trong ngăn kéo ném thẳng đến người Dục Minh.

"Mày xem đi, xem rằng nó có chút tình cảm nào với mày không? Rồi xem xem nó rốt cuộc là người như thế nào?"

Dục Minh chần chừ nhìn ông Lâm, rồi nhìn đống giấy dưới đất, anh cầm lên xếp lại đọc từng chữ.

(Bản cam kết)

Dục Minh ngước nhìn ông Lâm rồi đọc tiếp nội dung trên tay. Anh đọc từng dòng chữ một để không bỏ sót từ nào. Dục Minh không thể tin được vào mắt mình, anh run rẩy lật từng trang giấy.

"Đúng là ban đầu tao muốn dùng tiền để nó rời xa mày, nhưng hình như nó chê tiền của nhà họ Lâm không bằng tiền của nhà họ Tiêu, cũng đúng nếu so sánh thì hiện tại đúng là Tiêu Sở Uy hơn hẳn mày, cho nên nó đã không do dự mà gợi ý cho tao việc tống cổ mày sang tận Thượng Hải để có thể ở đây tự do mà yêu đương với bạn thân của mày đó, mày tỉnh ra chưa?"

Ông Lâm kiên quyết nói hết những lời khó nghe để Dục Minh có thể buông bỏ được Thiên Manh, nhưng dường như không dễ như vậy.
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc