Tác giả | Xương Mặc |
Tình trạng | Còn tiếp |
Lượt xem | 8 |
Thể loại | Ngôn Tình Ngôn Tình Sủng |
Thiên Manh mỉm cười tinh nghịch, ánh mắt cong cong nhìn Tiêu Sở Uy, giọng nói như đang đùa cợt:
"Anh có phép thuật sao? Mọi thứ em cần, từ quần áo đến đồ dùng, cứ như thể được chuẩn bị sẵn từ trước. Bây giờ ngồi xe chưa được bao lâu, chúng ta đến đây thì tất cả cũng đã có mặt."
Tiêu Sở Uy nhướng mày, cúi xuống gần hơn, ánh mắt anh sáng lên vẻ thích thú.
"Vậy anh có được thưởng không?"
Thiên Manh nghiêng đầu, vô tư hỏi lại:
"Anh muốn thưởng gì?"
Câu nói chưa kịp rơi hết khỏi môi cô, anh đã nhanh chóng chiếm lấy đôi môi mềm mại. Nụ hôn sâu kéo dài, tựa như hoàn tất những gì dang dở ở dưới sảnh khi nãy. Đến khi buông ra, Tiêu Sở Uy cong môi cười nhẹ, rồi đột ngột nhấc bổng cô lên, đặt cô xuống sô pha.
Thiên Manh hốt hoảng chống tay ngồi dậy, nhưng anh đã nhanh chóng đè lên người cô, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt cô tại chỗ. Một tay anh vuốt nhẹ gò má cô, giọng nói trầm khàn nhưng chứa đựng chút trêu chọc:
"Nếu em đã cho anh quyền chọn phần thưởng... vậy thì anh không khách sáo nữa."
Thiên Manh mở to mắt, tròn xoe nhìn anh, môi lắp bắp:
"Anh... anh thật vô liêm sỉ!"
Nhưng phản ứng của cô chỉ khiến anh thêm phần đắc ý. Tay anh nhanh như cắt trượt vào bên trong lớp áo, làn da mềm mại dưới đầu ngón tay anh làm nụ cười nơi khóe môi càng sâu thêm. Rất nhanh, lớp áo mỏng manh của cô đã bị tháo bỏ và vứt sang một bên, để lại Thiên Manh trong trạng thái vừa tức giận vừa bất lực.
"Tiêu Sở Uy!" Cô khẽ kêu lên, nhưng ánh mắt anh quá mãnh liệt, như một cơn lốc cuốn trôi mọi kháng cự yếu ớt.
Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ còn biết thầm nghĩ: "Người đàn ông này thật sự là không thể nào đối phó nổi!"