Thiên Manh như thoát khỏi địa ngục vậy, cô không cần dây dưa thêm một giây nào mà nhanh chóng đứng lên đi về, nét mặt Thiên Manh cũng không mấy vui vẻ, vì ăn không nhiều mà toàn nghe chuyện gì đâu từ hai cộng sự, bây giờ vừa đi nhưng não cô lại vừa suy nghĩ đến công việc.
Mộng Thần thấy sắc mặt cô không tốt nên đi đến vỗ vai cô.
"Nhìn chị không được khỏe, chút tôi đưa chị về."
Câu nói của Mộng Thần đủ to để những người đi cùng nghe thấy. Cậu ta vẫn cứ như vậy, không để tâm bất kỳ chuyện gì, cứ thấy vui là làm.
Dù Tiêu Sở Uy biết Thiên Manh rất có sức hút và được nhiều người để ý, nhưng mà đối với độ bám của Mộng Thần với Thiên Manh thì đúng là khiến Tiêu Sở Uy cực kỳ gai mắt và khó chịu.
Thiên Manh như bị dị ứng với Mộng Thần, vừa nghe mấy chữ phát ra từ miệng của cậu ta là cô lập tức phản ứng:
" Đừng! tôi có xe đến đón rồi."
Cô nói rồi né cậu ta như né tà mà lập tức đứng cách sang một bên, cũng không quên nói to để anh nghe mà biết rõ thái độ của cô
"Ai vậy, bạn trai chị sao?"
Nghe vậy Mộng Thần liền tò mò hỏi, không có ý định buông tha cho cô. Đúng là mấy lần cậu ta đã thấy Thiên Manh có xe đưa đón, tài xế lại là nam, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng lần nào cũng là người đó, chỉ là không giống người yêu vì Thiên Manh không ngồi ở ghế phụ. Thấy cơ hội đến nên muốn nghe từ miệng Thiên Manh để xác nhận.
Cậu ta cũng không nhận ra có một ánh mắt sắc lạnh đang dán chặt trên người mình, đã điếc còn không sợ súng, cứ vậy mà liên tục dí sát Thiên Manh hỏi tới hỏi lui..
Thiên Manh dù bực mình lắm rồi, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ đành nói nhanh cho xong chuyện:
"Không, không phải, tôi không có bạn trai."
Thiên Manh sợ nếu nói có, Mộng Thần sẽ tiếp tục truy hỏi, cứ như vậy lại lộ ra chuyện cô và Tiêu Sở Uy, chi bằng cứ nói không có, để cậu ta ngậm miệng lại.
Giọng Thiên Manh không lớn nhưng lại đủ để những người đang đi cùng cô nghe thấy, câu nói này khiến Tiêu Sở Uy khựng người, trong lòng dường như có sóng lớn dâng lên, thế là sắc mặt anh lập tức tối còn hơn bầu trời ngày nguyệt thực, anh nghiễn răng kéo dài ra từng tiếng: "Không có bạn trai."
Anh thì vừa không ngại công khai đã có bạn gái trước mặt mọi người, còn cô thì bảo bản thân vẫn còn độc thân, ánh mắt của Tiêu Sở Uy lúc này sắc như dao, Giáo Sư Đỗ đứng bên cạnh cũng cảm thấy ớn lạnh mà nhìn anh.
Thiên Manh thì lại thấy bình thường, chẳng phải hiện tại mọi người đều không biết mối quan hệ của anh với cô sao, ứng xử thế này, quá tốt đó chứ. Nếu nói có bạn trai rồi thế nào cậu ta cũng đi theo nhòm ngó rồi hỏi han linh tinh, chắc chắn sẽ bại lộ.
Chỉ là khi nói xong thì Thiên Manh có chút chột dạ, mà quay lại nhìn Tiêu Sở Uy một cái rồi lập tức nhanh chân bước đi.
Thế nhưng, Mộng Thần vốn không phải người bình thường, cậu ta chẳng những trẻ tuổi mà còn là một thanh niên mặt dày vô địch siêu cấp, nghe được lời xác nhận độc thân từ Thiên Manh thì nhảy lên vui mừng chạy theo sau
Thiên Manh hét lớn:
"Không có bạn trai, haha, vậy có nghĩa là tôi có thể theo đuổi chị đúng không, mau mở chặn wechat cho tôi nhanh lên, tôi còn tưởng người yêu chị chặn tôi không đó."
Lâm Tinh thì quá quen thuộc với trạng thái bám dính lấy Thiên Manh này của Mộng Thần rồi, nên chỉ cười hùa theo mà đuối theo hai người bọn họ.
Lời nói nửa thật nửa đùa này của cậu ta như chọc cho Tiêu Sở Uy tức điên lên.
Mộng Thần à, cậu đoán đúng rồi đó, người yêu chị chẳng những chặn số của cậu, mà anh ta còn đang dùng ánh mắt hình tên lửa đạn dược nhìn cậu từ phía sau kia kìa, bàn tay Tiêu Sở Uy lúc này nắm chặt lại, xương hàm cũng cử động lên xuống luôn rồi, cảm giác như khói cũng bay khắp nơi.
Thấy vẻ mặt anh không tốt nên Giáo Sư Đỗ nói đùa theo bóng dáng của cả ba học trò của mình:
"Đúng là tuổi trẻ, tốt thật."
Giáo Sư ơi là giáo sư, biết bao nhiêu từ đẹp đẽ không lại không nói, lại nói ngay hai từ Tiêu Sở Uy không thích nghe nhất, để rồi vẻ của mặt anh còn tệ hơn khi nãy mà bước dài chân về văn phòng.
Thiên Manh kết thúc việc ở văn phòng lúc gần 6 giờ tối, vốn dĩ cô nghĩ tiểu Phương sẽ đến đón như thường ngày nên cô từ tốn đi ra cổng, không ngờ vừa đến Thiên Manh đã phải sượng người khi cô thấy xe của Tiêu Sở Uy ngay trước mắt, anh hạ kính nhìn cô, có ý muốn cô lên xe. Thiên Manh quay tới quay lui nhìn xung quanh như ăn trộm vậy, cứ loay hoay không dám lên xe.
"Lên xe đi."
Tiêu Sở Uy lạnh lùng không kiêng dè thứ gì nữa, chỉ buông cho Thiên Manh ba chữ, khiến cô đứng hình nhìn anh.
Thiên Manh lúng túng như cả nửa năm rồi mới chịu lên tiếng, nhưng là cố ý nói lớn:
"Cảm ơn thầy Tiêu, nếu thầy tiện đường vậy em không khách sáo nữa, phiền thầy đưa em một đoạn vậy." rồi kéo cửa nhanh chóng nhảy lên xe.
Vừa lên xe, Thiên Manh đã hít thấy mùi căng thẳng, cô cũng chậm chạp quay sang nhìn anh, góc nghiêng của anh luôn đẹp như vậy, đến gò má cũng đẹp, nhưng nếu xoá đi sắc mặt khó coi thiện tại thì càng đẹp hơn, từ lúc cô bước lên xe đến giờ anh vẫn chưa nói thêm câu nào.
Cuối cùng Thiên Manh vẫn là người phải lên tiếng phá vỡ sự căng thẳng này:
"Wow thời tiết đẹp thật." Nhưng khi nói xong cô chỉ muốn tự cắn đứt lưỡi mình luôn đi, đã 6 giờ tối rồi, ngoài đèn điện ra thì còn thấy gì đâu mà đẹp.
".." Nhưng mà anh vẫn không một phản ứng, cứ như cô đang nói chuyện với đầu gối vậy.
Với tình trạng của Thiên Manh bây giờ thì mặt dày lên một chút chính là cách, thế là Thiên Manh lại tìm chuyện khác nói với anh.
"Bữa cơm hôm nay rất ngon, anh cố tình gọi những món đó cho em sao?"
Đúng rồi, phải khen đã, dù gì anh cũng đã tận tâm như vậy, nghe được sự công nhận chắc chắn anh sẽ vui lòng.
".." Chỉ tiếc là vẫn không hiệu quả, vẫn một bầu trời im lặng.
Thấy vậy Thiên Manh liền ỉu xìu trùng vai xuống mà im lặng một chút, cô bắt đầu kiểm điểm bản thân, cô biết là hôm nay Mộng Thần có hơi tự nhiên quá rồi, nhưng cô cũng đã cố gắng hết sức chứng mình bản thân rất rõ ràng với cậu ta. Cô vẫn chưa nghĩ ra bản thân còn làm gì chọc cho Tiêu Sở Uy giận cả, hay anh để ý những nam sinh trẻ tuổi theo đuổi cô, chuyện này mà cũng giận được thì hết nói nổi. •
"Hôm nay sao anh lại đến đây vậy?"
Bất chợt Thiên Manh chồm người đến nhìn anh ở cự ly gần hỏi, đôi mắt long lanh chỉ mong anh có thể nhìn cô một cái thôi.
"Có việc."
Cuối cùng cũng nghe được hai chữ vàng từ miệng anh, vô cùng ngắn gọn và xúc tích, dù biểu hiện của anh không khá hơn là mấy, nhưng vẫn khiến Thiên Manh mãn nguyện gật gật đầu mỉm cười.
Đúng rồi, anh trăm công nghìn việc, phải có việc mới đến chứ đâu thể tự dưng lại chạy đến đây tìm cô cho được.
Nghĩ đến lại thấy hỏi câu không đâu, thế là Thiên Manh được nước nên làm tới, vì nghĩ anh đã nguôi ngoai rồi, mà đối câu hỏi:
"Không phải anh đã về từ lúc năm giờ rồi sao, đợi em à?"
"..."
Ở đâu ra mà dễ như vậy, anh vẫn im hơi lặng tiếng. Thiên Manh thấy vậy liền phồng má, cô thu người về ghế, vì bị bơ đẹp.
"khụ khụ khụ, hơi lạnh."
Bây giờ cô không nói chuyện với anh nữa, mà giả vờ ho mấy cái, sau đó hai tay lại xoa xoa hai vai, tỏ vẻ đang lạnh.
".." Tuy vẫn không một âm thanh phát ra, nhưng Thiên Manh thấy Tiêu Sở Uy đưa tay bấm nhiệt độ sưởi trong xe lên cao, chỉ là vẫn không thèm nhìn sang cô.
Anh hiện tại như tài xế cho cô vậy, lạnh lùng chừng mực, khó chịu, vẻ mặt thì không cần miêu tả thêm nữa.
Thiên Manh thấy mấy chiêu trước không ăn thua thì cô lại bắt đầu làm nũng.
"Tiêu Sở Uy em muốn ăn mì."
Nói xong còn lấy tay khều khểu mấy ngón tay anh, rồi đan luôn tay cô vào tay anh.
Anh nghe có chút xiêu lòng vì âm giọng làm nũng của cô, luôn khiến anh như chảy thành một vũng nước, anh hơi liếc nhìn đồng hồ trên tay, sau đó rút tay ra khỏi tay cô, dùng ngón tay thon dài chọt vào màn hình trên xe gọi điện cho dì Thanh: (1)
" Nấu giúp tôi mì kéo."
Giọng nói lạnh còn hơn mùa đông ở Bắc Kinh.
Khiến Thiên Manh bất giác nuốt lấy nước bọt vì sợ.
Bây giờ Thiên Manh thấy thực sự là hết cách rồi, nên là cô mạnh dạn vươn người lên hôn lên má Tiêu Sở Uy một cái chóc, rồi tuôn ra mấy chữ:
" Em muon an mi anh ทลัน."
Tiêu Sở Uy vẫn kiên quyết không nhìn cô, anh cứ như vừa bị muỗi cắn chứ không phải được hôn.
Mà đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra, ai lại bắt người đang giận mình nấu cho mình ăn. Nhưng vẫn có chút tác dụng, anh lúc này mới nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái sau đó nói:
"Trễ rồi, giờ về mà còn nấu nữa thì không kịp bữa tối, trưa nay em đã ăn ít rồi, tối nên ăn đúng giờ."
Cuối cùng cô cũng nghe được anh nói cả câu với cô. Thiên Manh dùng cả đôi mắt long lanh mà nhìn anh cười, không quên hôn lên má anh thêm một cái nữa.
"Um, em biết rồi."
Cô vui vẻ ngoan ngoan thu người lại ghế, cô nghĩ mình đã thành công dỗ anh rồi.
Xe vừa đến Tiêu Sở Uy với tay tháo dây an toàn cho Thiên Manh, nhưng mắt vẫn chẳng thèm nhìn cô lấy thêm một cái nào nữa, sau khi bước xuống xe cũng đi thẳng vào nhà mà cũng không thèm đợi cô, Thiên Manh hơi ấm ức, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi theo sau anh, Thiên Manh bây giờ như một đứa trẻ vừa bị thầy giáo gọi phụ huynh lên, và sắp sửa hứng đạn.
Từ gara đi vào sân nhà rồi rẽ và phòng khách chỉ vài chục mét, mà Thiên Manh cứ ngỡ như đã đi mấy cây số, nhưng cô không biết là khi cô chậm chạp bước đi anh cũng không vội mà đi trước, cứ như vẫn luôn nghe theo tiếng bước chân của cô mà đi vậy.
Mọi người trong nhà cũng thấy sự lạ lẫm chưa từng thấy, đó chính là họ chỉ thấy Tiêu Sở Uy dỗ dành Thiên Manh, về đến nhà nếu anh không bế cô thì cũng sẽ nắm tay đi vào, chưa bao giờ mặc cô đi phía sau như vậy, lần này anh thì cứ đi mà không thèm ngoảnh đầu lại một lần, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Dì Thanh đứng nhìn từ xa, bà vừa nhìn là đã biết hai người này không cãi nhau thì cũng là một trong hai người đang giận dỗi.
Nhưng sự tình rất rõ ràng một nghịch lý, Tiêu Sở Uy đang giận Thiên Manh.