Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Chương 55 - Mất Tích

Trước Sau

break
Gần 9 giờ tối, Tiêu Sở Uy đến Hạ Uyển, anh đứng ở cửa chờ người, anh đã gọi cho Thiên Manh không biết bao nhiêu cuộc, cũng cho người đi tìm cô khắp nơi, đến cả anh cũng chạy đi tìm kiếm, giờ anh chỉ đành mong chút may mắn là cô đi về đây, nhưng ước nguyện không có hiệu lực, ngoại trừ Rachel vừa từ sân bay về thì vẫn không thấy bóng dáng Thiên Manh đâu.

Rachel bước đến cửa thì có chút giật mình khi thấy Tiêu Sở Uy.

"Tiêu Sở Uy, anh đứng đây làm gì vậy?"

"Tôi chờ Thiên Manh, tôi gọi cho cô ấy không được"

Tiêu Sở Uy mặt có chút căng thẳng, giọng cũng khàn hơn, anh đã đứng ở cửa rất lâu đến nổi mặt anh đã tái mét vì lạnh.

Thấy vậy Rachel cũng có chút để tâm, cô mở cửa rồi nói:

"Cậu ấy gửi tin nhắn nói là tối nay sẽ đến đây, tôi còn thắc mắc không biết vì chuyện gì, hai người cãi nhau à?"

Cánh cửa mở ra. Rachel đảo mắt nhìn khắp nơi, không có dấu vết gì chứng minh là có người đến cả, cô cũng chạy đến mở cửa phòng Thiên Manh nhưng căn phòng trống trơn, lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô lấy điện thoại gọi đi thì lại nhận được thông báo là (hiện không liên lạc được.)

Rachel có chút hoảng loạn, cô biết Tiêu Sở Uy hốt hoảng đi tìm Thiên Manh như này thì chắc chắn có chuyện rồi, cô liền mở giọng tra hỏi:

"Hai người có chuyện gì vậy?"

Tiêu Sở Uy tóm tắt lại đôi chút, Rachel cũng chỉ biết lắc đầu vô cảm nhìn Tiêu Sở Uy:

"Tiêu Sở Uy anh...đừng làm tôi thất vọng vì đã gán ghép hai người, anh nên cầu nguyện là Thiên Manh không có chuyện gì, bằng không tôi băm anh cho cá ăn."

Anh lúc này không còn tâm trạng nào mà để tâm những lời này, từ lúc anh thức dậy thấy Thiên Manh ngủ ở phòng khách là anh đã biết anh sai rồi.

"Không gọi được từ sáng đến giờ luôn sao?"

Rachel tay cầm điện thoại không ngừng gọi đến số điện thoại của Thiên Manh, cũng không quên trừng mắt nhìn đối phương

"Ừ" Tiêu Sở Uy bất lực trả lời, vẻ mặt lo lắng thấy rõ.

"Đã tìm ở đâu rồi?"

Cô miệng vừa hỏi mắt vừa nhìn vào điện thoại, tay bấm chuyển sang Wechat gửi tin nhắn, chỉ mong Thiên Manh sẽ trả lời

Tiêu Sở Uy, nhìn theo hành động của Rachel, chính anh cũng mong Thiên Manh sẽ trả lời tin nhắn của cô.

"Mọi nơi cô ấy hay đến, nhà sách thư viện, trường học.. đều không có."

Hầu như mọi ngóc ngách ở Hàng Châu đều bị Tiêu Sở Uy lục tung lên, chỉ cần là những nơi gần giống với những nơi Thiên Manh hay đến anh cũng đã tìm đến.

"Báo cảnh sát đi." Vừa nghe xong những gì Tiêu Sở Uy nói, Rachel cũng thẳng thừng trả lời, mặt cũng còn tái nhợt hơn anh.

Câu nói này của Rachel khiến Tiêu Sở Uy càng lo thêm, chỉ có Rachel là hiểu rõ Thiên Manh nhất, giờ cô còn không biết thì anh phải làm sao.

"Cảnh sát bảo phải mất tích 24 giờ mới có thể tiến hành đi tìm, tôi cho người tiếp tục đi tìm rồi, hiện chỉ là chưa tìm ra."

"Cậu ấy có thể đi đâu được chứ...Thiên Manh thì chỉ có vài nơi thôi.."

Rachel như rối tung cô lại đi qua đi lại tay ôm lấy đầu, vò đầu bứt tóc, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó rồi hét lên:

"Rạp... rạp chiếu phim." " Đã tìm chưa?" Tiêu Sở Uy thì vẫn chưa hiểu mà đơ ra



"Thiên Manh tâm trạng không tốt cậu ấy sẽ đi coi phim, lúc trước cậu cũng mấy lần gặp chuyện không vui liền một lúc có thể coi mấy bộ liên tiếp rồi ngủ quên ở rạp chiếu phim, có thể cậu ấy cũng đang ở đó, chỉ là... không biết ở rạp nào."

Lời nói của Rachel như đưa cho Tiêu Sở Uy ngọn đuốc trong bóng tối, anh nhanh chóng lấy điện thoại gọi đi một số nào đó không rõ, Rachel chỉ nghe được:

"Tìm hết các Rạp chiếu phim cho tôi, nhanh."

Rồi anh cũng nhanh chóng rời đi.

Rạp chiếu phim trung tâm thương mại Hoa Liên

Thiên Manh tâm trạng có chút phức tạp, đột nhiên cô lại nhớ đến câu nói: "Hạnh phúc giống như thủỷ tinh, càng lung linh bao nhiêu, càng mỏng manh bấy nhiêu."

Cô tự hỏi có phải hiện tại cô cũng như vậy không? càng nghĩ càng loạn.

Nhưng mà, Rachel tận tối mới về, nếu ở một mình lại càng thêm khó chịu, cô đứng nhìn một lúc lại không muốn lên, thế là đi dạo một đoạn rồi lại bắt xe đến đến trung tâm thương mại Hoa Liên. Thiên Manh cứ lượn lờ khắp nơi, sau đó cô đi đến rạp chiếu phim tầng 9, mua liên tiếp mấy suất phim đang chiếu, cô xem đến độ ngủ quên trong

rap.

"Cô gái." Bỗng một cánh tay chạm vào vai Thiên Manh khẽ gọi khiến cô giật mình mà đứng phất dậy, sự hốt hoảng khiến tay chân lọng cọng bất cẩn đổ hết ly coca lên người.

"Xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là tôi thấy phim đã hết rồi mà cô vẫn còn ngủ nên muốn gọi cô dậy, tôi không có ý gì cả."

Người thanh niên dáng dấp cao lớn, ngủ quan cũng không đến nỗi không đoan chính lúng túng giải thích với

Thiên Manh.

Thiên Manh đứng yên nhìn xuống chiếc váy, cũng nhanh cô lại cât giọng lạnh lùng nói rồi quay đi.

"À không sao, là do tôi bất cẩn thôi."

Thiên Manh tìm nhà vệ sinh, cô vào đó cố gắng làm sạch vết bẩn nhưng quá muộn rồi, coca đã ngấm hết lên váy của cô. Bất lực cô nhìn mình trong gương, hít lấy một hơi rồi cười lên như tự an ủi bản thân.

Một ngày thật tệ hại !

Thiên Manh bước ra nhưng vẫn thấy thanh niên khi nãy đứng đợi cô ở cửa, hắn cất bước đi tới khi thấy cô.

"Thật ngại quá, làm váy cô bẩn hết rồi, phía dưới có nhiều cửa hàng quần áo, tôi đi cùng cô xuống đó mua một bộ khác."

Người thanh niên vẻ mặt rất áy náy nói, nhưng vẫn không làm gì quá phận.

"Không sao, tôi về nhà thay bộ khác là được, dù gì bây giờ tôi cũng sẽ đi về." Thiên Manh giữ khoảng cách, cô không muốn tiếp tục cuộc hội thoại này. Cô nhìn lại đồng hồ đúng là muộn rồi, chắc Rachel cũng đã về đến.

"Hay là kết bạn wechat đi, chi phí giặt ủi tôi sẽ gửi lại cho cô."

Hắn ta vẫn cố gắng muốn được chuộc lỗi, nhưng thật ra mà mong có được thông tin của Thiên Manh, từ lúc ở rạp chiếu phim, hắn đã chú ý tới cô.

"Không cần đâu." Thiên Manh cứ vậy mà bước đi. Cô đi vào thang máy đi xuống tầng trệt, thế nhưng người thanh niên đó cũng đi theo cô vào thang máy.

Thiên Manh có chút linh cảm không lành.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn rất đoan chính nhưng tâm hình như không giống như vậy.

Tay cô cũng cho vào túi xách mò tìm chai xịt côn trùng hay mang theo bên người.

Chỉ cần có gì bất thường là xuống tay ngay.



Cô nghĩ nhiều rồi, vẫn bình an đi xuống tầng trệt, cho tận khi ra hẳn Trung tâm thương mại, hắn ta mới chạy theo cố bắt chuyện với Thiên Manh: (2

"Cô cũng ở gần đây sao?"

"Vâng." Thiên Manh trả lời cho có, chân cũng bước đi rất nhanh.

"Trùng hợp vậy, tôi cũng ở gần dây." hắn ta lại tiếp tục mà không hề để ý đến sắc mặt của đối phương.

Thiên Manh cố gắng lơ đi.

"À." cuối cùng chỉ phát ra được một âm kéo dài.

Thấy bị lơ nên hắn chuyển chủ đề về cái váy.

"Tôi thật sự thấy ngại vì đã làm bẩn quần áo của cô, có thể cho tôi được làm gì đó không, nếu không sẽ rất ray rứt."

Thiên Manh dừng bước lại xoay người về phía anh ta, cố gắng nở một nụ cười xã giao nhất có thể, rồi nhỏ giọng:

"Thật ra cũng là tôi tự đổ lên người, anh chỉ có ý tốt, nên anh không cần áy náy làm gì, với lại nếu anh cứ đi theo tôi như vậy, tôi sẽ nghĩ anh có ý đồ khác đó."

"Đúng là tôi có ý khác."

Anh ta cứ vậy mà nói thẳng ra. Vẻ mặt cũng tươi rói.

".." Thiên Manh cũng hết biết nói gì, đến nước này thì chỉ nên im lặng rời đi.

Nhưng sự đeo bám vẫn không dừng lại:

" Tôi thật sự muốn được quen biết cô, từ lúc bước vào rạp chiếu phim tôi đã thấy cô rồi, tôi thật sự ..." Hắn tiếp tục luyên thuyên...

Thiên Manh không muốn để ý tới nữa nên nhanh chân quay quắt đi, cô hành động vội vàng nên trượt chân, ngã ra đất.

"Áaaaa....."

Cô hét lên vì vừa bất ngờ vừa đau khi đầu gối bị rách một đường.

Hắn khi này cũng chạy đến nắm lấy tay Thiên Manh đỡ cô đứng lên.

Nhưng chưa kịp làm anh hùng cứu mỹ nhân thì tai đã truyền đến âm giọng rùng rợn:

"Buông cái tay ra..!"

Hắn ta xoay đầu nhìn về phía sau, chưa kịp định hình đã bị một cánh tay cường tráng đẩy hẳn ra một bên, ngã nhào ra đất.

Giọng nói vẫn tiếp tục:

"Định làm gì vậy?”

Tiêu Sở Uy đôi mắt như phát ra lửa muốn thiêu đốt đối phương thành tro bụi, kèm giọng nói vô cùng đanh thép, nếu không vì đang đỡ lấy Thiên Manh anh đã đấm cho tên đó nhừ tử, anh cũng không quên liếc mắt đe doạ, khiến hắn run sợ mà lắp bắp:

"Tôi...tôi định giúp cô ấy... xin...xin lỗi làm phiền rồi"

Người thanh niên lúc nãy mới nhận ra là mình đang quấy nhiễu bạn gái người ta nên chỉ đành xin lỗi rồi nhanh chân bỏ chạy.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc