Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Chương 100 - Không Từ Mà Biệt

Trước Sau

break
Tiêu Sở Uy vẫn theo đồng giờ sinh học hằng ngày mà dậy lúc hơn 6 giờ, nhưng anh lại không thấy Thiên Manh đâu, hiện tại việc ở trường của cô cũng đã hết, tối hôm qua cả hai mệt mỏi như vậy đáng lý cô phải ngủ thêm, hoặc nếu dậy sớm sẽ vẫn nằm lại bên cạnh chờ anh thức dậy mới đúng.

Nghĩ đến đây anh mặc lại quần áo rồi đi vào nhà tắm, phòng quần áo, mọi nơi, nhưng đều không thấy cô.

Anh đi xuống nhà, thấy dì Thanh đang nấu ăn ở bếp anh liền cất giọng hỏi:

“Thiên Manh đi ra ngoài rồi sao?”

Nhưng câu trả lời là:

“Tôi tưởng cô ấy còn ngủ trên lầu, tôi đến đây lúc năm giờ, chưa thấy cô ấy ra khỏi đây”

Tiêu Sở Uy gật đầu rồi đi lên phòng lấy điện thoại gọi cho Thiên Manh, nhưng kết quả lại

[Không Liên Lạc Được].

Anh gọi ngay cho tiểu Phương, lúc này được báo lại là Thiên Manh đã bảo cậu đưa cô đến Hạ Uyển lúc khuya.

Anh nhau mày lại, tự hỏi: “Rachel gặp chuyện gì sao?”

Nhưng sao đó lập tức bác bỏ, nếu có chuyện gì Thiên Manh đã gọi anh đi cùng, không tự mình đi như vậy.

Anh nhớ đến biểu hiện gần đây của Thiên Manh, và cả tối qua....

Tự dưng anh có linh cảm xấu.

Anh lấy chiếc áo khoác trong phòng, cầm điện thoại vừa đi vừa gọi liên tục cho Thiên Manh, nhưng vẫn như vậy đều không gọi được, anh lướt qua trong sự ngỡ ngàng của dì Thành, bà định hỏi Tiêu Sở Uy có cần chuẩn bị gì thêm không thì anh đã bước như bay ra khỏi nhà, anh lên chiếc xe lái thẳng đến Hạ Uyển, đập cửa liên tục nhưng không ai trả lời, anh bấm mật khẩu nhà bước vào, bước thẳng đến phòng của Thiên Manh, căn phòng đã được thu dọn gọn gàng, chỉ còn lại những thùng đồ đã được đóng gói kỹ lưỡng.

Tim anh như bị băm thành từng mảnh, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Anh lấy điện thoại gọi cho Rachel, nhưng tiếng chuông khá lâu mới có giọng nghe máy.

“Alo Tiêu Sở Uy, mới sáng ra, mà cậu lại gọi cho bạn gái tôi làm gì đó."

Khải Bình vẫn hồn nhiên nghe máy thay Rachel.

“Rachel đâu?”

Tiêu Sở Uy giọng đầy giận dữ nói qua điện thoại, không màng đến câu nói tự khoe mối quan hệ của bạn anh với Rachel.

“Đang ngủ? Sao vậy?"

Khải Bình giọng khó hiểu, anh chưa đoán được tại sao Tiêu Sở Uy lại hốt hoảng như vậy.

“Gọi cô ấy dậy, mười lăm phút nữa tôi đến nhà cậu.

Tiêu Sở Uy nói xong thì cúp máy, anh đóng sầm cửa nhà lại rồi vội chân đi ra xe.

Bên này, dù không nỡ nhưng Khải Bình cũng phải gọi Rachel dậy bằng nụ hôn.

Rachel vừa mơ màng ngồi dậy đã được Khải Bình truyền đạt lại lời nói của Tiêu Sở Uy, anh cũng không chần chừ mà hỏi luôn Rachel:

“Tối qua là Thiên Manh gọi cho anh, cô ấy bảo em đang ở sân bay, lúc đó anh chỉ nghĩ là em muốn rời khỏi đây mà tức tốc đến đó nên cũng không nghĩ gì thêm.

Rachel cũng không giấu nữa, cô kể cho Khải Bình nghe.

Nghe xong Khải Bình cũng không hiểu nỗi, rốt cuộc là Thiên Manh đang nghĩ gì nữa, chẳng phải chuyện giữa ba người bọn họ đã giải quyết xong rồi sao?

Dù cho có chút tiêu cực là Dục Minh và Tiêu Sở Uy có phần lạnh nhạt nhưng cũng không gọi là quá tệ vì Dục Minh cũng chấp nhận mà không làm loạn nữa.

Bất chấp đến với nhau, yêu đương nồng thắm, tính luôn cả cho tương lai, rồi để bây giờ dễ dàng rời đi như vậy sao?

Khải Bình cau có ngồi im lặng chứ cũng không dám phán xét Thiên Manh, anh sợ lại chọc Rachel nổi giận.

Rachel cũng chuẩn bị tâm lý trước khi gặp Tiêu Sở Uy, cô cũng thấy day dứt trong lòng, nhưng phải làm sao đây, dù có thân đến mấy cô cũng chỉ là người ngoài trong cuộc tình của họ. Cô chỉ biết làm theo những gì Thiên Manh căn dặn.

Chưa tới mười lăm phút, Khải Bình nghe tiếng chuông cửa vọng đến, anh hít lấy một hơi dài rồi đi ra mở cửa. Vẻ mặt hiện tại của Tiêu Sở Uy, Khải Bình đã tưởng tượng ra được.

“Cậu đi trực thăng à, sao nhanh vậy?"

Khải Bình cố nở nụ cười rồi bắt chuyện, nhưng Tiêu Sở Uy vừa thấy cửa mở đã xông thẳng vào nhà, anh ngồi xuống sô pha, đợi Rachel đi đến.

Một lúc sau Rachel cầm tách cafe trên tay, cô tỏ vẻ ung dung, không để tâm đến vẻ mặt của Tiêu Sở Uy, từ tốn ngồi xuống ghế.

“Thiên Manh nói anh chắc chắn sẽ tìm tôi, nhưng không ngờ là anh nhanh như vậy!”

Rachel mở màn cho tình hình căng thẳng hiện tại.

Nhưng Tiêu Sở Uy không có đủ kiên nhẫn cho sự lòng vòng, mà mở miệng hỏi thẳng:

“Thiên Manh đang ở đâu?"



“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?"

Rachel cũng rất khó xử, cuộc tình này của Thiên Manh cô góp tay cũng không ít, vốn nghĩ Thiên Manh sẽ hạnh phúc vui vẻ trở lại, nhưng không ngờ, vẫn khiến bạn buồn bã rời đi.

“Tiêu Sở Uy, tôi không nói được gì đâu, tôi hứa với cậu ấy rồi.”

Rachel đặt ly cà phê trên tay xuống bàn, cô bất lực nói ra tình thế khó xử của bản thân.

Tiêu Sở Uy cười khẩy lấy một cái, anh hiện tại không tài nào tiếp nhận nỗi những gì đang xảy ra.

“Ý của cô là, Thiên Manh sẽ không quay lại nữa, đúng không?"

Rachel có chút trầm mặc, đúng là Thiên Manh sẽ không quay lại nữa.

Anh trừng mắt về phía Rachel mà nói:

“Cô ấy đi đâu?”

Rachel giữ im lặng.

“Cô nghĩ tôi sẽ không tìm được cô ấy sao?"

Rachel nhìn sang Khải Bình rồi lúng túng nhìn lại Tiêu Sở Uy, Rachel cũng biết đôi chút về gia thế của Tiêu Sở Uy, đúng là chỉ cần anh muốn thì Thiên Manh có trốn ở đâu anh cũng tìm ra.

Thấy được vẻ mặt của Rachel Tiêu Sở Uy bắt đầu tấn công dồn dập:

“Cô ấy vẫn ở Trung Quốc.”

“Không.”

Rachel như bị thôi miên mà lắc đầu một cái, xong rồi lại nhắm chặt mắt vì biết bản thân vội vàng rồi.

Anh hít lấy một hơi, rồi gắn giọng hỏi:

"Durham?"

Lúc này Rachel bình tĩnh hơn rồi, cô kiến quyết không trả lời, nhưng nhìn ánh mắt của Rachel, Tiêu Sở Uy đã đoán được đáp án, vậy là anh hỏi luôn đến địa điểm tiếp theo:

“Nhà của cô ấy.”

Nghe đến đây Rachel vẫn không biểu cảm chỉ là lại vô thức mím môi, thái độ này của cô Khải Bình cũng nhận ra.

Tiêu Sở Uy vẫn nhìn chầm chầm Rachel, khiến cô bực nhọc mà lên tiếng:

“Ayda, anh đừng ép tôi có được không.”

“Tiêu Sở Uy, để Thiên Manh đi đi, anh giữ cậu ấy lại trong tình hình hiện tại không tốt cho cả hai."

“Tại sao lại không tốt?”

Tiêu Sở Uy nghiến răng, anh đang cố giữ bình tĩnh để có thể nói chuyện. Anh thậm chí còn không biết đang yên đang lành tại sao

người lại rời đi.

“Tiêu Sở Uy, anh yêu Thiên Manh chúng tôi đều thấy, Thiên Manh yêu anh cũng không ít hơn. Nhưng tình yêu của anh khiến cho Thiên Manh cảm thấy bản thân trở nên nhỏ bé, thứ cô ấy muốn không phải tình yêu như vậy”

Rachel bực nhọc nói, cô rất ghét bản thân trong tình cảnh hiện tại, Tiêu Sở Uy không đáng ghét như Dục Minh để cô giúp Thiên Manh xử lý một cách tuyệt tình.

“Không phải tình yêu như vậy, vậy không từ mà biệt chính là thứ mà cô ấy muốn?”

Tiêu Sở Uy nắm chặt tay, tâm trạng xáo trộn đến mức khiến anh muốn phát điên lên, anh không tin được tình cảm của anh không đủ để cô ở bên anh, cô cuối cùng lại giống như những người đã bỏ rơi anh, đều không cần anh nữa.

“Tiêu Sở Uy, Thiên Manh biết anh đã âm thầm sắp xếp cho cậu ấy như thế nào rồi!”

Rachel nhăn mặt phản hồi lại, cô cũng đang tự trách vì bản thân đã giấu bạn.

Tiêu Sở Uy im lặng, anh trầm tư suy nghĩ, anh không hiểu nếu vì những điều đó thì có gì sai?

Nếu không thích Thiên Manh có thể chất vấn anh, giận dỗi với anh, tại sao lựa chọn rời đi để dày vò anh?

“Có vấn đề gì sao?"

Rachel bây giờ chỉ biết nói ra những gì cô biết:

“Tôi tin là anh biết rõ Thiên Manh đã vui như thế nào khi dự án Giáo Sư Đỗ thành công đúng chứ, đó giống như sự công nhận đối với cậu ấy vậy, Thiên Manh đã cố gắng rất nhiều, anh cũng thấy được đúng không?"

“Thiên Manh...tôi chưa từng thấy cậu ấy thiếu tự tin nhiều như vậy, thiếu tự tin đến nỗi trân trọng mỗi cơ hội để chứng minh bản thân xứng đáng có thể đứng cạnh anh.”

“...nhưng rồi thì sao?.tất cả như sụp đổ khi người khác lần lượt phủ nhận cậu ấy, họ không quan tâm cậu ấy đã nỗ lực ra sao, điều họ quan tâm chính là nhờ có anh, cậu ấy mới có được những thứ đó...

“...họ bảo Thiên Manh vì muốn trèo lên cao mà...không từ thủ đoạn. Khó nghe hơn là..bảo cậu ấy...

Rachel muốn nói hết cho Tiêu Sở Uy hiểu, nhưng cô tức đến nỗi không thể nói nên lời, những lời nói đó đến cô nghe còn khó chịu, nói gì đến người trực tiếp bị chỉ trích như Thiên Manh.



“Họ nói gì?”

Tiêu Sở Uy nghe đến đây đôi mắt cũng bắt đầu tối dần lại, vẻ mặt anh thể hiện sự thiếu kiên nhẫn, răng anh cũng nghiến chặt, anh

muốn biết rốt cuộc những người đó nói gì khiến cho Thiên Manh lại chọn cách rời xa anh.

Rachel vẻ mặt cũng không khá hơn là mấy, cô hít lấy một hơi sau đó thẳng thừng nói ra, những gì cô biết.

Ngay cả Khải Bình nghe xong câu nói cũng không tin nổi vào tai mình, dù trước đây anh có có chút không thích Thiên Manh, nhưng nhiều sự việc xảy ra như vậy, anh đã sớm thay đổi suy nghĩ.

Nhưng còn chưa kịp để Khải Bình cảm thán sự đồng cảm, thì đã thấy Tiêu Sở Uy nhào đến nắm chặt lấy cổ tay Rachel.

Anh không còn kìm nén được cơn phẫn nộ nữa, chỉ có thể nghe tiếng thấy nghiến răng của anh kèm theo câu nói:

“Là ai nói?”

Cái siết tay của Tiêu Sở Uy khiến Rachel đau đến phát khóc, Khải Bình cũng không nhân nhượng mà đẩy Tiêu Sở Uy ra xa.

“Cậu làm gì vậy, có thôi đi không.”

Khải Bình tức giận đưa mắt nhìn Tiêu Sở Uy. Anh biết bạn anh đang giận, nhưng mà đụng đến người yêu anh, anh cũng không cần nể nang.

Rachel trừng mắt nhìn Tiêu Sở Uy, cái đau cộng thêm sự tức giận khiến cô một lúc bộc phát mà nói:

“Ai nói giờ còn quan trọng không?"

“Tiêu Sở Uy anh là người chỉ nghe lại lời tường thuật mà đã tức giận như vậy rồi, Thiên Manh trực tiếp hứng chịu những lời nhục mạ đó, anh nghĩ cậu ấy nên phản ứng như thế nào. Đó là lựa chọn không hề dễ dàng với Thiên Manh”

Rachel lãnh đạm nói, dù cô rất ủng hộ Thiên Manh ở bên cạnh Tiêu Sở Uy, nhưng nếu Thiên Manh không muốn nữa, thì cô cũng sẽ hoàn toàn ủng hộ bạn thân mình.

“Tiêu Sở Uy, tính cách Thiên Manh vốn đi rất nhạy cảm, anh không biết cậu ấy từng mắc chứng khó nói đúng không?”

Rachel muốn làm rõ hết mọi chuyện, nếu Thiên Manh không mở miệng nói được, cô sẽ thay bạn nói ra.

“Chứng khó nói?” Anh lặp lại như một đứa trẻ mới học nói.

Rachel cũng kể lại những gì Thiên Manh đã chịu trước đây, cô muốn Tiêu Sở Uy có thể hiểu mà để Thiên Manh đi.

“Các người có lẽ sẽ không hiểu được, nhưng tôi đã chứng kiến Thiên Manh từ cõi chết sống lại như thế nào, từ nỗi đau tột cùng đi đến ngày hôm nay như thế nào, cậu ấy đã nỗ lực ra sao để biển bản thân trở nên có giá trị, chứ không phải không là gì cả để rồi bị bỏ rơi.”

“Thiên Manh không muốn anh vì cậu ấy mà cũng chịu chỉ trích như vậy.”

“Tiêu Sở Uy có thể hiện tại anh cảm thấy cậu ấy ích kỷ khi lựa chọn như thế, nhưng tôi thì lại nghĩ là do anh nên Thiên Manh mới chịu thêm tổn thương, cho nên anh để cậu ấy đi đi”

Tiêu Sở Uy lắng nghe từng câu nói của Rachel, anh nín lặng, anh nhớ đến những câu nói của Thiên Manh:

["Dục Minh anh không thể biết được nếu anh chết đi, người ở lại sẽ sống thế nào đâu.” ]

["...đôi lúc nhớ đến những khoảnh khắc vui vẻ còn nhỏ, chỉ là một chút ít thôi, lại khiến em cảm thấy mình cũng từng có gia đình, cho nên anh cũng chỉ về những giây phút hạnh phúc thôi được không?"]

Tất cả đều văng vẳng rất rõ bên tai.

Thì ra cô ấy đã chịu nhiều đau thương đến như vậy, vậy mà anh không biết gì cả, anh từng nói sẽ yêu thương cô ấy, nhưng chính khi cô ấy ở bên cạnh anh, lại vẫn chịu tổn thương.

Tiêu Sở Uy sau một hồi lặng yên, anh hít lấy một hơi gằn giọng nói với Rachel:

“Địa chỉ”

Rachel im lặng nhìn lại.

Tiêu Sở Uy mất hết kiên nhẫn, anh không chịu nỗi nữa mà lớn tiếng nói rõ một câu:

“Đưa cho tôi địa chỉ của cô ấy.”

Rachel hiển nhiên không nói, cô chỉ nhìn thẳng lại Tiêu Sở Uy.

“Thiên Manh nhờ tôi nói với anh là, KIM BÀI MIỄN TỬ, bây giờ cậu ấy muốn dùng nó.”

Khi nhận được câu nói từ Thiên Manh, đến tận khi đã truyền đạt lại xong, nhưng Rachel không hiểu được rốt cuộc có ý nghĩa gì, Tiêu Sở Uy thì khác, anh đã phải tự cười lên đầy bất mãn khi nghe được bốn chữ này.

[” thế... phần thưởng này em có thể...để dành không, em muốn biến nó thành kim bài miễn tử, sẽ dùng lúc đặc biệt."]

“Kim bài miễn tử?"

Đó chẳng phải là phần thưởng mà cô muốn từ anh đó sao? Cô chẳng đòi hỏi gì, vậy mà bây giờ cô lại dùng nó chỉ để rời xa anh.

Rachel nhìn vẻ mặt của Tiêu Sở Uy, cô cũng không nói nữa, những gì cần nói cô cũng đã nói xong.

Rachel chỉ biết thở dài thầm trách thượng đế; ngài nhỏ nhen thật.

Tiêu Sở Uy cũng im lặng đứng dậy rời đi, anh không muốn biết thêm điều gì nữa, cứ vậy mà lái xe về lại Chấn An.....
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc