Ngỗ tác gặp phải tử thi không thể nghiệm ra manh mối không phải là chuyện hiếm.
Thời cổ đại, kỹ thuật pháp y vốn không bằng hiện đại. Hơn nữa, người ta luôn quan niệm “người chết là lớn nhất” nên đa phần chỉ kiểm tra bên ngoài thi thể chứ không dám mổ xẻ, vì vậy mà bỏ lỡ rất nhiều manh mối.
Từ lúc Cố Yến hỏi tại sao nàng biết thi thể sẽ phát nổ, Ôn Ngư đã đoán được rằng có lẽ các ngỗ tác ở đây không nghiệm ra được nguyên nhân tử vong, nên mới tìm đến nàng.
Cố Yến cuối cùng cũng đưa mắt nhìn nàng.
“Vậy bổn vương cho ngươi một cơ hội để chứng minh sự trong sạch của mình.”
Nhà xác đèn đuốc sáng trưng. Bên trong căn phòng hình chữ nhật có hai thi thể, mỗi thi thể được đặt trên một chiếc giường cao và phủ vải trắng. Góc tường đặt hòm đồ của ngỗ tác, các loại công cụ bày ra đầy đủ.
Hai tử thi, quả nhiên không phải lần đầu tiên gây án.
Một người nam tử lớn tuổi đang đứng chờ ở một bên, thấy nàng bước vào, ông gật đầu chào: “Ôn cô nương.”
Xem ra Cố Yến đã điều tra lai lịch của nàng.
Cố Yến lạnh nhạt nói: “Đây là Trần ngỗ tác, ngươi đã nói mình là ngỗ tác, vậy thì nghiệm thi ngay trước mặt ông ta đi.”
Trần ngỗ tác khoảng chừng bốn mươi tuổi. Tuy là ông gật đầu chào trước nhưng khi thấy Ôn Ngư chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng không khỏi có vài phần xem thường.
Một tiểu nha đầu thì biết gì về nghiệm thi? Lát nữa lật tấm vải trắng lên, không sợ đến mức khóc thét đã là may lắm rồi!
Ông lật tấm vải trắng trên một trong hai thi thể lên rồi nhìn Ôn Ngư với ánh mắt dò xét.
Ôn Ngư coi như không để ý nhưng khi nhìn thấy thi thể, đôi mày nàng liền nhíu lại.
Tử thi đầu tiên chết vô cùng thảm thương. Mặt của nạn nhân đã bị đốt, cả khuôn mặt trông như sáp nến tan chảy, gần như không nhìn rõ ngũ quan, chỉ thấy một khối hồng phớt. Nhưng từ cổ trở xuống lại bị cháy xém nghiêm trọng, càng xuống dưới mức độ càng nặng hơn, hai tay hai chân đã bị hun khô hoàn toàn.
Ôn Ngư chau mày, đang định hạ dao thì nhớ ra đây là địa bàn của người khác, bèn nói thêm một câu: “Đại nhân, ta muốn mổ nghiệm.”
Phương pháp mổ nghiệm, rất nhiều ngỗ tác không biết làm. Nhìn khắp kinh thành, e rằng chỉ có những ngỗ tác lão làng với hàng chục năm kinh nghiệm mới dám mổ xác để kiểm tra nội tạng và xương cốt.
Trần ngỗ tác lập tức biến sắc, lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi có chút ngông cuồng cũng được nhưng đừng đi quá giới hạn!”
Ông nói vậy, Ôn Ngư lại không vội mổ xẻ nữa. Nàng dứt khoát đặt dao xuống, hỏi Trần ngỗ tác: “Theo ngài, nguyên nhân tử vong của thi thể này là gì?”
Trần ngỗ tác vuốt chòm râu ngắn, mặt đầy tự tin: “Thi thể này bề mặt cháy đen, tay chân đã bị than hóa, tất nhiên là bị thiêu chết.”
Ôn Ngư không tỏ ý kiến, lại hỏi: “Vậy là bị thiêu sống hay là chết rồi mới bị đốt xác?”
Trần ngỗ tác đối đáp trôi chảy: “Bề mặt thi thể không có dấu hiệu giãy giụa, đủ thấy là chết rồi mới bị đốt xác hoặc là hung thủ đã đánh ngất nạn nhân rồi mới thiêu chết.”
“Hoặc là...” Ôn Ngư cười khẩy một tiếng, con dao giải phẫu xoay tròn trên đầu ngón tay nàng. Nàng nhìn thẳng vào Trần ngỗ tác, nói: “Thân là ngỗ tác, nhiệm vụ là giải oan cho người chết, sao có thể dùng những từ nước đôi như “hoặc là” được chứ?”
Mặt Trần ngỗ tác đỏ bừng lên, nhưng thấy Cố Yến vẫn im lặng, trong lòng lại có chút may mắn, ông lập tức mắng: “Ngươi đúng là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, bản lĩnh không bao nhiêu mà lá gan lại không nhỏ! Lão phu làm nghề bao năm, đây là lần đầu tiên bị người khác xem thường như vậy!”
Câu tiếp theo của Ôn Ngư trực tiếp vả vào mặt ông: “Đến cả nguyên nhân tử vong cơ bản mà ngài cũng phán đoán sai, ta không xem thường ngài, chẳng lẽ còn phải cung phụng ngài hay sao?”
Trần ngỗ tác làm việc ở Đại Lý Tự đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà nghi ngờ như vậy, lập tức tức đến đỏ mặt tía tai. Nếu không phải nể sợ Cố Yến đang ở đây, e rằng ông đã không giữ được bình tĩnh.
Ôn Ngư phủi tay: “Nếu không cho mổ nghiệm thì cũng có cách không cần mổ nghiệm.”