Cố Yến đáp một tiếng hờ hững, ánh mắt dừng trên mặt nàng một lúc rồi chỉ nói một câu: “Đi theo ta.”
Ôn Ngư nghĩ câu này chắc là nói với mình, bèn lẳng lặng đi theo. Hai người một trước một sau cất bước, do bản tính nghề nghiệp cho nên nàng có chút tò mò về vụ án, lại rất muốn biết lão ngỗ tác kia khám nghiệm ra sao, liền không nhịn được hỏi: “Tiểu hầu gia...”
Nàng còn chưa dứt lời, Cố Yến đã dừng bước. Ngay sau đó, một thanh kiếm kề ngang cổ nàng: "Ngươi dám nói thêm một chữ, bổn vương sẽ giết ngươi.”
Ôn Ngư: “...”
Nàng hơi ấm ức, lí nhí nói: “Ta vừa mới cứu ngài mà.”
Nàng vừa dứt lời, Cố Yến lại nghĩ đến cảnh thi thể nổ tung ban nãy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cố Yến khẽ cau mày rồi lại nhanh chóng giãn ra. Hắn thu kiếm lại: “Bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Ôn Ngư lộ vẻ mặt mờ mịt.
“Vừa rồi tại sao ngươi biết thi thể sẽ nổ tung?”
Thật ra Ôn Ngư đã nghĩ sẵn lý do, lúc này bèn nói thẳng: “Bởi vì... thực ra ta là một ngỗ tác. Thi thể đã phân hủy nghiêm trọng, khí sinh ra do thối rữa tích tụ đầy khoang bụng, nếu di chuyển gây xóc nảy thì có thể sẽ phát nổ. Đêm qua ta bị người ta đánh ngất, vừa tỉnh lại đã ở đây rồi.”
Loại thi thể này thực ra cũng không thường gặp. Có lẽ cái xác này đã bị mổ bụng, lại ở ngay bãi cạn ven sông nên mới biến thành như vậy.
Kiếp trước, nàng đã khám nghiệm vô số tử thi nhưng cũng chỉ gặp phải tình huống này đúng hai lần, lần nào cũng khiến người ngã ngựa đổ.
“Ngỗ tác?”
Gió nhẹ thổi qua làm lọn tóc mai của hắn khẽ bay. Lúc này, Cố Yến mới miễn cưỡng nhướng mắt lên nhìn thẳng vào nàng.
Ôn Ngư nghiêm túc đáp: “Vâng, ta... à không, dân nữ nói không sai một lời. Dân nữ nguyện tự chứng minh sự trong sạch của mình. Hơn nữa... nếu đại nhân tin tưởng, dân nữ còn có thể khám nghiệm tử thi.”
Tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, trước mặt những người này phải tự xưng là dân nữ.
Cố Yến không tin một tiểu nha đầu như vậy lại có thể khám nghiệm tử thi nên chỉ cười khẩy một tiếng.
Nụ cười này mang theo vẻ giễu cợt. Hắn là tiểu hầu gia được vạn dân cúi đầu bái lạy, dân thường áo vải ai cũng sợ hắn. Một cô nhóc như nàng đối với hắn mà nói chẳng khác nào hạt bụi ven đường, đến liếc mắt một cái cũng không đáng.
Nhưng Ôn Ngư vẫn nói rất nghiêm túc: “Tuy chỉ vội vàng liếc qua nhưng dân nữ biết người chết là nam giới, tuổi không quá 15, quần áo trên người rất tầm thường, là con nhà nghèo. Vết thương chí mạng ở cổ, hung khí là một loại dao bản lớn được mài sắc, ví dụ như dao phay, dao chặt xương, thậm chí là cuốc.”
Nghe vậy, Cố Yến mới thật sự nhìn thẳng vào nàng. Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, chỉ buông một câu: “Sau đó?”
Ôn Ngư hạ thấp giọng: “Đại nhân, dân nữ cũng chỉ mới nhìn thấy thi thể, nếu muốn biết thêm manh mối thì phải để dân nữ khám nghiệm.”
Khám nghiệm?
Cố Yến nhướng mày, trong mắt không rõ vui giận: “Bổn vương không ngờ giang sơn Đại Nghiệp ngày nay lại nhân tài xuất hiện lớp lớp thế này.”
Ôn Ngư biết mình vẫn chưa thoát khỏi diện tình nghi nhưng nói thẳng ra là nàng không tin tưởng trình độ phá án của đám người này. Nếu cứ để mặc họ làm bừa, nàng đoán chừng chưa đầy ba ngày mình đã bị đánh đến phải nhận tội.
Mọi chuyện trên đời dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
Nàng nở một nụ cười, muốn thương lượng với hắn: “Đại nhân không tin dân nữ cũng không sao, dân nữ có thể làm trợ thủ cho ngỗ tác của các ngài.”
“Không cần.”
Ôn Ngư suy nghĩ một chút rồi tung ra đòn quyết định: “Nhưng ta cảm thấy hung thủ e rằng không phải gây án lần đầu. Hơn nữa đây không phải là một vụ trả thù, hắn chắc chắn sẽ còn tiếp tục gây án.”
“Với lại, nếu ta đoán không lầm... cái xác vừa rồi, ngỗ tác của các ngài có phải là không khám nghiệm được không?”