Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 50

Trước Sau

break

Cố Thi Hoa lè lưỡi: “Hoặc là chắc tại em nghe nhầm! Chị ba, chị đừng giận nha!”

Cố Ngạn Tông sầm mặt, giọng nghiêm khắc hẳn lên: “Vớ vẩn!”

“Vân Tụ! Con nói năng kiểu gì vậy? Những thứ bậy bạ như thế mà cũng thốt ra được à? Ba thấy con lấy chồng xong là thay đổi luôn rồi, đầu óc toàn nghĩ chuyện kiếm tiền tầm bậy tầm bạ! Lại còn dám nói Đức Âm như vậy! Nó là em dâu của con, là con dâu nhà họ Cố này!”

Mặt Cố Vân Tụ đỏ bừng, lộ rõ vẻ xấu hổ và hối lỗi.

“Thôi nào thôi nào.” Cố phu nhân vội đứng dậy xoa dịu: “Em chỉ thấy Đức Âm dính dáng vào mấy chuyện của đàn ông ngoài xã hội không hay ho gì, nên mới nói mấy câu thôi. Vân Tụ cũng chỉ là lỡ lời.”

Cố Ngạn Tông hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vẫn u ám.

“Tôi vẫn giữ nguyên lời cũ: người nhà họ Cố, dù là Đức Âm hay bất kỳ ai trong số các người, chỉ cần làm việc quang minh chính đại, tôi tuyệt đối không ngăn cản. Tôi cũng không cho phép ai trong các người viện lý do gì đó để cản trở Đức Âm. Ngay từ khi chính phủ quốc dân mới thành lập, người ta đã dẹp bỏ cái tư tưởng lạc hậu kiểu phụ nữ vô tài mới là đức hạnh. Nếu Đức Âm thật sự có thể đạt thành tựu trong lĩnh vực kiến trúc, theo tôi, đó là niềm tự hào của nhà họ Cố!”

...

Mấy ngày ở nhà họ Cố, Tiêu Mộng Hồng có ấn tượng rất tốt về ba của Cố Trường Quân.

Cố Ngạn Tông tuy là người nghiêm khắc, ít nói cười, vẻ ngoài cũng lạnh lùng khó gần, nhưng Tiêu Mộng Hồng dần nhận ra ông không hề cổ hủ như vẻ ngoài.

Có lần cô đi ngang thư phòng của ông, trên giá sách đặt rất nhiều sách triết học phương Tây nổi tiếng do các dịch giả thời nay chuyển ngữ, ngoài cuốn Bàn về tinh thần pháp luật của Montesquieu, còn có cả Sự giàu có của các quốc gia của Adam Smith.

Nhưng ông lại có thể bao dung, ủng hộ cô, người đang thực hiện một công việc bị nhiều người dòm ngó. Điều này khiến cô vừa bất ngờ vừa cảm động.

Cố phu nhân lúc này đã cứng người, đứng im không nhúc nhích.

Cố Linh Lung nhìn sắc mặt ba mẹ, liền nhanh chóng cầm túi của em gái lên, nhét vào tay cô ấy, cười nói: “Cũng muộn rồi, con với em ba xin phép về trước. Ba, mẹ, hai người nghỉ sớm nhé.”

Nói xong liền kéo Cố Vân Tụ rời đi. Mẹ Vương cũng vội vàng tiễn họ ra ngoài.

Một lát sau, sân nhỏ vang lên tiếng xe hơi nổ máy rời đi, xung quanh lập tức yên ắng trở lại.

Cố Thi Hoa tranh thủ hỏi ngay: “Ba, ba vừa nói chỉ cần làm việc gì đàng hoàng chính đáng thì sẽ không ngăn cản. Vậy còn chuyện con muốn đi du học thì sao?”

Cố Ngạn Tông hơi nhíu mày: “Con còn nhỏ. Một mình đi nước ngoài, mẹ con chắc chắn không yên tâm.”

“Biết ngay mà!” Cố Thi Hoa bĩu môi: “Mẹ, con đưa mẹ về phòng nha.”

Cô chạy đến, khoác tay bà Cố đưa bà về phòng nghỉ. Tuy trong lòng bà Cố vẫn còn khó chịu, nhưng được con gái út níu kéo nũng nịu như vậy, bà cũng thuận theo, lên lầu quay về phòng.

Tiêu Mộng Hồng nhìn bố chồng, nhẹ giọng nói: “Con cảm ơn ba. Con sẽ cố gắng không làm ba thất vọng.”

Cố Ngạn Tông liếc nhìn cô, gật đầu rồi quay người trở về thư phòng.

...

Tiêu Mộng Hồng quay về phòng, tiếp tục ngồi bên bàn làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó có người đẩy cửa bước vào. Không cần nhìn cũng biết là Cố Thi Hoa.

Từ khi cô về nhà họ Cố đến giờ, mỗi khi Cố Trường Quân không có ở nhà buổi tối, Cố Thi Hoa thường đến phòng cô chơi.

“Chị Tư, còn đang làm việc à? Em mang sữa bò cho chị nè.”

Cô ấy đặt ly sữa lên bàn, rồi nghiêng người qua vai cô nhìn bản vẽ. Bản thiết kế khối chính tòa nhà Đại học Kinh Hoa cô đã xác định xong. Giờ cô đang vẽ mô hình 3D.

“Oa, đẹp thật đấy! Thiết kế này, đường nét này! Quá xuất sắc! Chị tư, chị nghĩ ra thế nào vậy?” Cố Thi Hoa mắt sáng rỡ, tràn đầy ngưỡng mộ.

Tiêu Mộng Hồng mỉm cười: “Tiểu ngũ, chuyện vừa rồi cảm ơn em nhé.”

“Không có gì đâu!” Cố Thi Hoa phất tay: “Em thấy chị ba đến, nên đã để ý một chút. Chị ấy vốn dĩ chẳng ưa chị, vẫn mong anh tư với chị chia tay càng sớm càng tốt ấy chứ! Mẹ em chắc cũng không định tìm chị nói mấy lời đó đâu, chắc bị chị ba xúi giục thôi.”

Tiêu Mộng Hồng hơi khựng lại. Cô không hiểu tại sao người kia lại luôn nhằm vào mình như vậy.

Cố Thi Hoa bỗng nhìn thẳng cô nói: “Nhưng mà chị tư này, thật lòng mà nói, em thấy lần này chị về, chị thay đổi nhiều lắm luôn!”

Tiêu Mộng Hồng giật mình một chút. Cô sờ mặt, cười hỏi: “Ồ, thay đổi chỗ nào vậy?”

“Không phải là ngoại hình đâu!”

Cố Thi Hoa nhìn cô chăm chú hồi lâu, cuối cùng cau mày nói: “Em cũng không biết giải thích sao nữa. Nói chung là cảm giác chị như biến thành một người khác. Trước đây em còn chẳng biết chị rành kiến trúc như vậy. Còn tính cách ấy, cũng thay đổi nhiều lắm. Trước kia dù chị từng đòi ly hôn, nhưng cũng không giống bây giờ, dám nói thẳng với mẹ em và chị ba như vậy. Hồi đó chị chỉ biết khóc, rồi nhốt mình trong phòng, không nói câu nào. Khác hẳn bây giờ! Đúng rồi, em còn thấy giờ chị không sợ anh tư nữa. Trước kia em cứ có cảm giác chị hơi sợ anh ấy.”

“Tiểu Ngũ thấy tốt là được rồi.” Tiêu Mộng Hồng thở nhẹ: “Chuyện xảy ra trước đây và nửa năm bị cấm túc ở nhà, khiến chị suy nghĩ lại rất nhiều, con người tự nhiên cũng thay đổi theo.”

“Đúng đó. Chị vốn thông minh sẵn mà. Giờ chỉ là nghĩ thông suốt thôi. Em thích chị của hiện tại hơn, sau này em cũng muốn được như chị. Em nhất định phải giành được cơ hội đi du học!”

...

Cố Thi Hoa ở lại một lát, biết Tiêu Mộng Hồng đang bận hoàn thành bản vẽ nên không quấy rầy nữa, quay về phòng mình.

Tiêu Mộng Hồng tiếp tục ngồi làm việc dưới ánh đèn tới hơn mười giờ, cảm thấy hơi mệt nên đi tắm, thay đồ ngủ rồi quay trở lại bàn, thấy Cố Trường Quân vẫn chưa về, cô lại ngồi xuống, tiếp tục vùi đầu vào bản vẽ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc