Thuận Vương phi thích Triệu Khinh vô cùng, ai cũng phải nhường nàng một chút, dạy dỗ nàng cách quản gia, cách quản lý cửa hàng ruộng vườn dưới tay, của hồi môn cũng chia một nửa cho Triệu Khinh mang theo khi xuất giá.
Tiêu Viễn Chu là thế tử Thuận Vương, từ nhỏ đã được Thuận Vương nghiêm khắc dạy dỗ, lúc hắn đứng tấn dưới trời nắng chang chang, Triệu Khinh lại ngồi trong đình ăn dưa hấu ướp lạnh, Thuận Vương chê hắn tư thế không chuẩn, mắng hắn vài câu, cuối cùng còn bảo Triệu Khinh về phòng chơi, đừng để bị cảm nắng.
Hắn rất khó không ghen tị.
Tiêu Viễn Chu và Diệp Thị Ngọc cùng làm việc đã vài năm, cũng coi như quen thuộc.
Lúc trước cũng không ngờ biểu muội của mình lại gả cho đối phương.
Triệu Khinh được cưng chiều như vậy, trước đây hắn luôn cảm thấy không ai xứng đáng cưới Triệu Khinh.
Tiêu Viễn Chu trong lòng đồng cảm, muốn vỗ vai Diệp Thị Ngọc, nhưng khi bàn tay còn cách vai Diệp Thị Ngọc một thước đã bị nắm lấy cổ tay.
Hắn đã quen rồi, sắc mặt không đổi nói: "Vất vả cho đệ rồi."
Diệp Thị Ngọc nghe xong lời than vãn không trọng tâm, nghĩ gì nói nấy của Tiêu Viễn Chu nên không đưa ra ý kiến.
Trong đầu không hiểu sao lại ghép thành hình ảnh Triệu Khinh lúc nhỏ ôm dưa hấu ngồi trong đình, chân không chạm đất lơ lửng giữa không trung.
Phúc An Quận chúa thời thiếu nữ, được vạn người sủng ái.
Nhưng Diệp Thị Ngọc nhìn bằng con mắt lạnh lùng, không thấy Triệu Khinh có chút dấu vết kiêu căng nào.
-
Diệp Thị Ngọc có quá nhiều việc phải làm.
Triều đại trăm năm cũng chưa có tiền lệ, vừa là Võ Trạng Nguyên vừa là thế tử Hầu phủ, hắn đảm nhận công việc do thân phận Trạng Nguyên mang lại, gánh vác kỳ vọng của mọi người đối với thế tử dòng dõi, lại còn phải làm việc của Thái tử giao phó.
Nếu đã quen rồi thì cũng không sao. Nhưng Diệp Thị Ngọc lúc nhỏ sức khỏe không tốt, theo sư phụ luyện võ du ngoạn bên ngoài, những điều cong cong quẹo quẹo không thành văn ở Thượng Kinh, hắn rất khó thích nghi.
Bên ngoài trời đã tối đen, Diệp Thị Ngọc xoa mi tâm, hít một hơi, rồi từ từ thở ra.
Thanh Phong ở ngoài thư phòng nói: "Thế tử, Thế tử phi sai người mang canh đến."
Diệp Thị Ngọc đẩy cửa ra, bên ngoài đứng một nha hoàn quen mắt, là người bên cạnh Triệu Khinh.
Hắn đã gặp vài lần, cũng không nhớ được tên và mặt, nói: "Tối nay ta ngủ ở Thanh Ngọc viện."
Lan San kìm nén vẻ kinh ngạc, xách hộp đựng thức ăn đi theo sau Diệp Thị Ngọc. Ai ngờ chỉ một lúc rẽ ngoặt, Thế tử đã biến mất trước mắt.
Thanh Phong bên cạnh đã quen, giải thích: "Võ công của Thế tử quá tốt, lại không quen có người đi theo."
Thực ra, Diệp Thị Ngọc đi quá nhanh, lại luôn quên mất có người đi theo phía sau. Đặc biệt là ở trong Hầu phủ, tinh thần tương đối thả lỏng.
Diệp Thị Ngọc dọc đường gặp vài hạ nhân của Thanh Ngọc viện, thấy hắn không cầm đèn đi tới, liền cúi đầu đứng sang một bên, cung kính nói: "Thế tử."
Diệp Thị Ngọc như một cơn gió lướt qua mọi người.
Bất chợt, ánh đèn lồng treo trên hành lang nhà chính chiếu sáng bóng dáng Diệp Thị Ngọc. Mạch Nhiên thấy hắn còn ở khá xa, vội vàng quay người lại định đi báo cho Triệu Khinh.
Nàng vừa đẩy cửa ra, Diệp Thị Ngọc đã đứng ngay sau lưng, khiến nàng giật nảy mình, suýt nữa thì động thủ.
Triệu Khinh ngước mắt nhìn sang.
Khoảnh khắc ấy, Diệp Thị Ngọc cứ ngỡ Thanh Ngọc viện có một yêu tinh do thanh ngọc biến thành, cực kỳ trong trẻo, cực kỳ rực rỡ, không có một chút khuyết điểm nào có thể bắt bẻ, tóm lại không giống người thường.