Một thời sau, cận vệ đã trở lại, nói cho Lục Thất biết doanh quân của Vương Bình đang đuổi theo ở phía sau, khi này Lục Thất mới thả tâm. Hắn đưa thư đi chính là an bài chiến lược quân lực theo đuôi, hắn không muốn buông tha cho người của Hữu tướng đến cướp giết, hắn sẽ cấp cho Hữu tướng một phần lễ vật.
Mười hộ vệ một chiếc xe, cộng thêm trang bị minh quang giáp, Lục Thất thì vắt cung cầm thương. Đường đường là Vua của Tấn quốc, hiện giờ lại đảm đương nhân vật thống soái năm vạn quân của Đường quốc, chỉ xuất hành đội ngũ đơn giản như vậy, vô cùng không hợp với thân phận.
Hai ngày sau, đội ngũ của Lục Thất tiến vào địa giới Tuyên Châu, vẫn như cũ dọc theo đường lớn đi về phía trước, nhưng người trong xe đã đổi thành bốn Dực Vệ, Thanh Văn và bốn cung nhân đi theo đều đã lặng yên đến chỗ Vương Bình nhận sự bảo hộ. Nếu kẻ địch dũng mãnh, Lục Thất đương nhiên sẽ xem tình hình mà chạy trốn.
Mới đến Lật Thủy đã chạm mặt mấy trăm quan binh mặc giáp từ phía đối diện tới, Lục Thất dừng ngựa không tiến, tiếp đó ở hai bên cũng xuất hiện gần ngàn quan binh. Lục Thất thản nhiên mỉm cười, hắn biết Hữu tướng đã âm thầm điều động quan binh địa phương, Hữu tướng cũng chỉ có thể ảnh hưởng võ quan trên địa phương nghe lệnh.
Tuy nhiên ánh mắt của Lục Thất rất nhanh trở nên trầm trọng, bởi vì trong số quan binh không ngờ có mười mấy nhân vật không mặc giáp, những nhân vật kia chỉ mặc kính trang (*), cầm trong tay đao kiếm. Trong đó có một người trung niên lại còn mặc áo bào.
(*) trang phục bó sát người tiện cho hành động.
- Tại hạ là Đô Ngu Hầu của Ninh Quốc quân do triều đình bổ nhiệm, các ngươi là quan quân Đường quốc, chẳng lẽ là muốn tạo phản?
Trong số quan binh tiến vây có rất nhiều người bỗng khựng lại, mỗi người với vẻ mặt kinh nghi nhìn về phía thượng quan của mình. Quan binh địa phương của Đường quốc không có khả năng giống như quân đội có khuynh hướng phục tùng quân lệnh, tự thân quan binh địa phương có tâm quy thuộc địa vực, tâm thuộc về quốc gia, cho nên rất mẫn cảm với tội danh tạo phản, đối với người có gốc rễ, tạo phản chính là họa diệt tộc đấy.
- Giết!
Võ quan của quan binh ở phía chính diện quyết đoán hạ lệnh xuất kích, quan quân thuộc hạ ùn ùn xông tới đoàn xe của Lục Thất. Võ quan ở hai bên cũng hạ lệnh tiến công, quan binh địa phương không dám không nghe theo, đồng loạt tiến lên phía trước.
Lục Thất vươn tay cầm lấy đại cung, bọn hộ vệ cũng đều lấy ra đại cung, Lục Thất lắp vào điêu linh tiễn, nhắm ngay võ quan ở chính diện bắn ra, còn bọn hộ vệ thì bắn tên ngăn trở quan binh đang chạy tới, tiếng kêu la thảm thiết lập tức liên tiếp vang lên. Mà một mũi tên Lục Thất bắn ra lại bị một người đàn ông mặc kính trang đứng bên cạnh võ quan vừa vặn rút kiếm đón đỡ, thoáng cái đánh bay ra.
Quan binh tiến công cũng bắt đầu đột kích bằng cung tiễn, mưa tên từ ba mặt hướng về nơi của Lục Thất trút xuống. Lục Thất xua tay mệnh lệnh lùi lại, bọn hộ vệ đều có quân võ mạnh mẽ, thong dong quay đầu gạt bay loạn tiễn, che chở cho kiệu xa trở về. Lục Thất cũng không vội quay đầu, mà giương đại cung không ngừng bắn tên, tập trung bắn về hướng đội trưởng và đội phó ở trong quan binh, gần như tiễn tiễn đều trúng mục tiêu. Nhóm đầu mục quan binh bị dọa sợ tới tấp lui về phía sau, đầu mục vừa lui, quan binh đương nhiên cũng sẽ đi theo, trong lúc nhất thời bọn quan binh xảy ra hỗn loạn trước sau không đồng nhất.
Rất nhanh, mười mấy người không mặc giáp cưỡi ngựa xông lên trước, thay thế mũi tiến công của quan binh, một đám phóng ngựa bức bách hướng về phía Lục Thất. Cung của Lục Thất lập tức mãnh liệt bắn hàng loạt, những người mặc kính trang kia vừa thấy, không ngờ đều bỏ ngựa nhảy xuống đất, ở trên mặt đất linh hoạt né tránh hàng loạt mũi tên nhọn của Lục Thất, rõ ràng cho thấy là người trong giới võ đạo không am hiểu mã chiến.
Mấy trăm kỵ quân Kinh thành kia cũng đang xảy ra nội chiến, trở thành người đứng ngoài quan sát. Mấy tên đội trưởng nhao nhao yêu cầu Doanh tướng lấy ra thánh chỉ, bởi vì khi độc lập lãnh binh xuất ngoại, tất nhiên phải mang theo thánh chỉ.
Lục Thất làm đầu tàu xông trận trước, mắt thấy có ba nhân vật võ đạo tấn công về phía kiệu xa, vừa giơ tay kéo mở cửa xe, từ bên trong bỗng có hàn quang hung mãnh đâm ra, nữ nhân nhu nhược biến thành người trong võ đạo đằng đằng sát khí, có hai kẻ địch bị ám sát tại chỗ, một thì bị đâm trúng vai trái, bắn người bạo lui ra ngoài.
Lục Thất vung đại thương, chiến mã cấp tốc vọt tới hai nhân vật võ đạo khác. Hai nhân vật võ đạo kia một trái một phải linh hoạt khua kiếm nhắm về phía chiến mã, đại thương của Lục Thất lại không chút cố kị đâm thẳng hướng kẻ địch ở bên phải. Kẻ địch kia sắc mặt kinh biến, không ngờ được Lục Thất sẽ bỏ mặc ngựa, kinh hãi vội bật lui người trốn tránh, không nghĩ tốc độ của đại thương đâm ra cực nhanh, trong nháy mắt đã ngoan độc đâm xuyên qua tim gã.
Lục Thất một thương trúng đích, ngựa ở dưới thân thông linh nghiêng đầu tránh mũi kiếm, đại thương của Lục Thất cấp tốc rút ra quay về như rồng đen vẫy đuôi, mũi thương chợt điểm hướng kẻ địch bên sườn trái. Kẻ địch kia vẫn đang tiếp tục cố gắng đâm thương chiến mã, nhưng bị mũi thương của Lục Thất nhắm tới, mắt thấy đồng bạn trúng chiêu, kẻ địch bên trái kinh hãi bắn người về sau trốn tránh.