- Tỷ tỷ, Thiên Phong nguyện cùng tỷ tỷ bầu bạn đời này, hy vọng tỷ tỷ không chê Thiên Phong là một võ phu.
La Tam phu nhân cũng ngước đôi mắt mỹ lệ nhìn Lục Thất, gặp ánh mắt chân thành của Lục Thất, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng lại nở nụ cười lại đượm buồn, nàng khẽ nói:
- Nô tì đã là nô tì của Quận Chúa phủ đâu có tư cách chê chủ nhân, hầu hạ chủ nhân là việc nên làm ạ.
Lục Thất đứng dậy đi tới trước mặt La Tam phu nhân, dang cánh tay lặng lẽ ôm La Tam phu nhân vào lòng, cúi đầu ôn nhu nói:
- Tỷ tỷ ở trong lòng Thiên Phong, mãi mãi là tỷ tỷ, sau này tỷ tỷ phải chăm sóc cho Thiên Phong rồi.
- Vâng ạ…..
La Tam phu nhân nghẹn ngào khẽ đáp lời, rồi bất ngờ khóc nức nở, bàn tay ngọc ngà của nàng kéo vào áo bào của Lục Thất, rêи ɾỉ khóc la, Lục Thất chua xót ôm mỹ nhân vào lòng. Hắn biết rằng La Tam phu nhân khóc nức nở là do trong lòng đã kìm nén cảm xúc bao lâu, bao nỗi sợ hãi và oan ức đan xen vào tâm trí nàng.
Nửa giờ sau, Lục Thất mới dìu Tú Y ngồi vào ghế, Tú Y dựa vào ngực hắn, như con chim nhỏ chấp nhận chốn trở về. Hơn nữa trước đó ŧıểυ Phức đã để Tú Y làm Thượng Cung, thì sẽ tán thành thông báo Tú Y là nữ nhân của Lục Thất, hôn ước với Lục Thất.
Yên lặng an ủi một hồi thật lâu Tú Y mới ngượng ngùng nhúc nhích, đối với nàng mà nói, Lục Thất là kết cục tối nhất rồi, ngay cả trong đêm nàng cũng muốn gặp được Lục Thất, nàng cần một chổ dựa chân thực chứ không phải làm một nô tì lo sợ không nơi nương tựa.
Nàng là nữ nhân, nếu hoa thơm trở nên héo tàn thì thật sự trở thành tiện tỳ, hơn nữa nàng muốn suy nghĩ vì tương lai đứa con, nàng không thể để cho đứa con vĩnh viễn là một gia nô, nàng muốn con nàng được đọc sách, tập võ. Như vậy mới mong có khả năng trở mình đổi đời.
- Lão gia, Thường Châu bên đó, đã mất rồi thật sao?
Tú Y nhẹ nhàng hỏi.
Lục Thất mỉm cười lắc đầu, Tú Y kinh ngạc gật đầu, khẽ nói:
- Nô tỳ có quen 17 vị quan nhân, có lẽ có thể giúp lão gia.
Lục Thất ngẩn người, bình thản nói:
- Có người ta quen biết không?
- Có, Địch Bình và Lý Võ, đều là nô tỳ mưu lược được quan chức cho họ, còn những người khác phần lớn ở Giang Ninh, nhưng quan chức không cao.
Tú Y nhẹ nhành trả lời
Địch Bình? Lục Thất cũng biết là Địch Bình hiện giờ đang tiếp nhận danh tướng của Anh Vương Phủ Quân, mà Anh Vương Phủ Quân có 3000 quân trú đóng ở huyện Cú Dung, 3000 quân trú đóng ở huyện Kim Đàn. Anh Vương là đại soái ở huyện Kim Đàn nhưng thực tế quân quyền lại nằm trong tay Hoàng Phủ Kế Huân, Anh Vương cũng chỉ là giám quân chi quyền
Lục Thất còn biết Vinh Xương đã trốn đi, sau Vinh Xương là Anh Vương Phủ Quân Thống soái, cũng là Lý Quốc Chủ đích thân đảm nhiệm, Tần Hạo không thể tiến lên một bước, vẫn là Hữu đô úy như cũ, hiện giờ, Anh Vương Phủ Quân ở trong mắt Lục Thất đã không còn giá trị coi trọng. Việt Quốc sau khi diệt vong liền ảnh hưởng tới liên kết biên giới Tấn quốc, đại quân đã có thể đông tây phối hợp, Chu quốc cũng hoàn toàn mất đi khả năng tấn công bằng đường biển.
Tuy nhiên Lục Thất cũng không dám ngông cuồng kiêu ngạo bỏ qua sự cường đại của Chu quốc, cũng không cho rằng bên trong Tấn quốc bền chắc như thép. Phạm vi đất nước lớn kéo theo dã tâm con người cũng sẽ thành nhiều, cơ hồ quân lực Tấn quốc đều là hàng binh, đều ngầm tồn tại khả năng tạo phản khắp nơi. Lòng người biết thế nào là đủ, nhất là khi tài năng quân sự cao minh của tướng soái hạn chế, trong quân liền tồn tại một loại loạn thế kiêu tâm, chỉ cần cho những nhân vật kia có cơ hội, liền sẽ phát động mưu phản.
An trị, là cần một thời gian dài, mới đạt được quân chính hoàn toàn triều đình thống trị, không để cho tướng soái một chút cơ hội độc quyền, hơn nữa một vài biên cảnh quốc vực cách xa thiên tử Hoàng đế, không có khả năng tạo thành hình thế quân trị của Tiết Độ Sứ.
- Lão gia, Địch Bình là cháu họ của nô tỳ, là người rất trung nghĩa, hiện giờ làm danh tướng ở Thường Châu, nhờ nó âm thầm giúp đỡ.
Tú Y dịu dàng gợi ý.
Lục Thất nghe xong liền mỉm cười, ôn hòa nói:
- Địch Bình không giúp được ta đâu, hắn không lấy được đượng lòng quân thượng, để hắn ở Anh Vương Phủ Quân ẩn nấp, về sau lại dùng hắn.
Tú Y gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Thế lực của nàng ở Giang Ninh ta không tin tưởng được, hiện giờ ta còn có Tiêu Thị giúp đỡ, không nên để phát sinh nhiều chuyện
Tú Y nhẹ nhàng gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói:
- Con của nàng, ta sẽ nhận nó là nghĩa tử.
- Lão gia, tạ lão gia ân điển.
Tú Y gật đầu với Lục Thất, nhẹ nhàng đáp lại
Lục Thất giữ nhẹ nàng, ôn hòa nói:
- Giang Ninh vẫn còn nguy hiểm, mấy ngày nữa nàng mang con rời khỏi tới Thường Châu đi.
- Nô tì không thể rời khỏi đây được, nếu lỡ như sai, Lý Quốc Chủ sẽ mượn cớ để nói chuyện, Nô tỳ nguyện vẫn ở cùng Quận Chúa.
Tú Y đáp nhẹ.
Lục Thất gật đầu, trong lòng cũng nghĩ nếu Tú Y có thể ở Giang Ninh phụ tá ŧıểυ Phức, vậy Thanh Văn có thể đi Tấn Quốc, đi Kinh Châu Giang Lăng tham dự chính trị.
Hiện giờ triều đình Tấn Quốc phân làm cung đình và nɠɵạı triều, cung đình là Trung phủ sứ quản lý, chủ yếu là giải quyết quân sự và phân công cho quan lại và ngủ phẩm. nɠɵạı triều chủ yếu là giải quyết chính vụ, việc trọng đại thì báo cáo cung đình quyết định. Cho nên cung đình ngự trị trên nɠɵạı triều nhưng nɠɵạı triều giải quyết sự vụ lớn, dù sao sự vụ trung hạ thì nhiều nhất.
Mặt khác Tấn quốc nɠɵạı trừ Nam Phúc Châu làm kinh thành, còn có Tô Châu và Giang Lăng đã thành lập nên thủ đô thứ hai, thủ đô thứ hai phân chia tam ti viện hình, công, hộ, đứng ra giải quyết chính sự bình thường. Mà hiện giờ chỗ Giang Lăng, là do Quan Xung tổng quản quân sự cùng chính trị, Lục Thất tin vào Quan Xung trung nghĩa, nhưng Quan Xung dù sao cũng là võ tướng, ở trên trị chính dễ dàng bị hạ quan lừa, đối với phòng ngự quân sự bất lợi.
Trong hoàng cung Đường quốc, Lý Quốc Chủ phiền não nhìn báo cáo, ngầm bực Lục Thiên Phong liên tiếp gây chuyện ở Giang Ninh, hơn nữa còn ngôn luận công kích quốc nội không chú ý nuôi dưỡng quân, chỉ lo chu cấp cung phụng Chu quốc, đây rõ ràng là đánh vào mặt của ông ta.
Cuộc nói chuyện giữa Lục Thất và Hữu tướng trên thực tế hơn phân nửa không truyền ra ngoài, bởi vì những câu nói của Lục Thất nghiêm trọng đề cập Thái Tử Đường quốc, cho dù Hữu tướng có cực giận Lục Thất vô lễ và phản nghịch, cũng phải cố kỵ an nguy Đường quốc của Thái Tử, hơn nữa lời Lục Thất nói cũng là sự thật, không nên để cho người ta biết.
Hữu tướng mang bệnh dâng thư cho Lý Quốc Chủ, khổ tâm khuyên Lý Quốc Chủ lại trọng dụng Vương Văn Hòa cùng với Lâm Nhân Triệu, đề nghị Hoàng Phủ Kế Huân trở về kinh thành, giao cho Vương Văn Hòa quân quyền cao nhất ở huyện Kim Đàn. Nói hai người đều là danh tướng thiện chiến, trong lúc này Đường quốc suy thoái, trọng dụng bọn họ làm cường quân lũng tâm. Trong thư cũng là không nói một câu về Lục Thất, bởi vì Hữu tướng biết, nói cũng vô dụng. Lý Quốc Chủ hiện giờ căn bản không dám chạm tới Lục Thiên Phong, hơn nữa nếu hắn bị buộc tội ngược lại là cái cớ để trả thù.
- Truyền dụ, khiến Lục Thiên Phong rời khỏi kinh thành.
Lý Quốc Chủ buồn phiền hạ ý chỉ, lại để cho Lục Thiên Phong ở lại Giang Ninh, chỉ sợ sẽ gây chuyện động trời, ảnh hưởng tiêu cực lớn.
******
Lục Thất rời khỏi Giang Ninh dẫn theo Thanh Văn cùng đi. ŧıểυ Phức đồng ý cùng Thanh Văn đi Tây đô trấn thủ Giang Lăng, đảm nhiệm Tây Phủ sứ nội đình Tấn quốc, thay cho quyền lực triều đình trong kinh thành, giống như bổ nhiệm và miễn nhiệm và thuyên chuyển quan lại, nhưng không đề cập đến bổ nhiệm quan tướng quân đội, bổ nhiệm quan tướng quân đội dù là đội phó cũng đều do nội đình Nam Đô quyết định.
Thanh Văn vừa rời đi, Tú Y đã trở thành phụ tá quận chúa phủ của ŧıểυ Phức, cùng Lý Tuyết Tâm với ŧıểυ Phức không rời. Lúc tiếp nhận chức vị từ Thanh Văn, Tú Y giật mình, nàng biết được Lục Thất hiện giờ thành đạt, cũng hiểu được vì sao Lục Thất đối với thế lực của nàng phản ứng bình thản. Tuy nhiên Lục Thất lại là dặn dò nàng, không được liên hệ với quan lại Giang Ninh, bởi vì lòng người khó đoán, Tú Y liền đáp ứng.
Mới rời khỏi Giang Ninh mười dặm, phía sau liền có một người đưa tin đến, Lục Thất xem tin xong, vẻ mặt lạnh lùng, tin là Tiêu thị đưa tới, nói cho Lục Thất, Hữu tướng ra ám lệnh cho một nhóm người giết chết hắn, sẽ hạ thủ ở cảnh nội Tuyên Châu, bảo Lục Thất cẩn thận, nếu cần thiết, Tiêu thị có thể cho người hộ tống.
Lục Thất bảo người đưa tin cảm ơn Tiêu thị, nói nếu là Tiêu thị cho người hộ tống, chỉ sợ không thể qua được thế lực Hữu tướng, hắn có thể tự mình giải quyết, người đưa tin cung kính từ lễ đi trở về.
Nhận được thông báo, Lục Thất không dám sơ suất, suy nghĩ một chút, cất phong thư, bảo cận vệ đưa đi Nam Đại Doanh. Hiện giờ Nam Đại Doanh có sáu ngàn vệ quân, dĩ nhiên đã nhận được ý chỉ điều trú của Lý Quốc Chủ, Chu Vũ từng đưa cho Lục Thất mật thư, hỏi khi nào thì trú chân.
Hỏi ý của Chu Vũ là một thái độ cấp dưới, biểu lộ Lục Thất mới là chủ thượng. Lục Thất thuận miệng đáp kéo dài một chút, . Khi đó cách nghĩ của hắn là lo lắng sáu ngàn quân đi đóng trú biên cảnh bất lợi việc Tấn quốc tấn công Việt quốc, bớt chút ít nguy cơ chuyện xấu luôn tốt.