Đi thẳng tới châu nha ở khu thành Đông, phủ Nam Xương là thủ đô thứ hai của Đường quốc, cho nên cũng giống như Giang Ninh có ngự nhai trung ương. Ngự nhai có hai đầu nam bắc, phía bắc chính là hoàng cung, nhưng hoàng cung ở Nam Xương so với hoàng cung ở Giang Ninh đơn sơ hơn nhiều, chỉ có thể nói là lớn hơn phủ Quốc công một chút.
Vào châu nha, đi qua đại đường đến khách sảnh ở phía sau, quan tướng thỉnh Lục Thất chờ một chút, y đi vào trong bẩm báo, một lúc lâu sau, quan tướng mới quay ra mời Lục Thất vào.
Lục Thất đi vào phòng, thấy trong khách sảnh trên ghế chủ vị có một nam trung niên mặc áo bào tím đang ngồi. Nam trung niên kia dáng người khôi ngô, tuổi hẳn là bốn mươi đổ lên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trong uy nghi lộ ra vẻ hung dữ, bởi vì bên má trái của nam trung niên có một vết sẹo rất sâu, ánh mắt của người trung niên sáng ngời nhìn Lục Thất.
Lục Thất tạ ơn ngồi xuống khách vị bên phải vị quan. Lâm Nhân Triệu cười nhạt nhìn hắn, bất ngờ hỏi:
- Nghe trong quân nói, Lục đại nhân đã mất đi đất vườn ở Thường Châu.
Lục Thất ngẩn ra, bị nói thẳng ra làm cho có chút lúng túng, hắn gật đầu nói:
- Đúng vậy, không chỉ mất đi quyền quản chế đất đai ở Thường Châu, mà kho gạo cũng bị triều đình tịch thu.
Lâm Nhân Triệu gật đầu, bất ngờ nói:
- Có thể quy về triều đình là chuyện tốt, đối với ngươi mà nói cũng là phúc chứ không phải họa.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức cười khổ, vị Lâm đại nhân này nói chuyện đúng là đủ ác liệt, rồi lại nghe Lâm Nhân Triệu nói:
- Nhưng bổn quân nghe nói, lương thực ngươi cứu tế cho Nhiêu Châu là mua từ Tô Châu.
- Đúng vậy gần một nửa là mua từ Tô châu, số còn lại là mua từ trong tay quân hộ của Thường Châu.
Lục Thất thong dong trả lời, câu hỏi của Lâm Nhân Triệu cũng trong dự liệu của hắn.
Lâm Nhân Triệu gật đầu hỏi:
- Ngươi còn có thể mua lương thực ở Tô Châu không?
- Không thể, bệ hạ đã bỏ đi quyền khai phủ Ngô Thành, hiện giờ thuộc hạ sở thuộc Ngô thành đã rời khỏi Tô Châu và Thường Châu, đã quay về kinh thành. Ta cũng không dám có quan hệ gì với Thường Châu và Tô Châu nữa, bởi vì Quận chúa nghe người trong cung nói, bệ hạ rất tức giận chuyện ta vận chuyển lương thực tới Tây bộ cứu giúp thiên tai.
Lục Thất bình thản hồi đáp.
Lâm Nhân Triệu chau mày, một lát sau mới hỏi:
- Ngươi từng là quân Hưng Hóa?
- Đúng, nhưng chỉ là một binh lính thường, sau khi ta hồi hương mới trở thành Huyện úy, sau đó trong lúc vô tình cứu Quận chúa Ngô thành, vì thế mới trở thành quan binh ở kinh thành.
Lục Thất bình thản trả lời, thành thật giống như nói với bề trên.
Lâm Nhân Triệu ồ một tiếng gật đầu nói:
- Bây giờ phủ Nam Xương rất thiếu lương thực, Lục đại nhân nếu như là Trấn Phủ Sứ hỗ trợ trấn thủ Nam Đô, cũng hẳn nên dốc sức vì phủ Nam Xương.
- Đại nhân, hạ quan xuất thân là một võ tướng, có thể xuất lực làm gương cho binh lính thủ hộ Nam Đô, nhưng còn lương thực, hạ quan bất lực rồi, hạ quan muốn thân nhân ở kinh thành được bình an, không muốn lại làm bậy khiến bệ hạ tức giận.
Lục Thất bình thản đáp lại.
Lâm Nhân Triệu nhìn Lục Thất bình thản nói:
- Việc Lục đại nhân làm bậy không ít, nhưng những chuyện làm bậy của Lục đại nhân đều khiến bổn quân tôn kính.
Lục Thất cười cười nói:
- Uy danh của đại nhân khiến hạ quan càng tôn kính hơn.
Lâm Nhân Triệu cười nhạt một tiếng nói:
- Vừa rồi Lục đại nhân nói, nguyện ý dốc sức làm gương cho binh sĩ bảo vệ Nam Đô, không biết có phải thật lòng không?
Trong lòng Lục Thất đột nhiên cảm giác được có điều gì đó không ổn, hắn nói làm gương cho binh sĩ chỉ là lời nói khách sáo mà thôi. Trên thực tế chính là tỏ ý không muốn quản bất cứ điều gì, cam tâm làm một quan lại không có thực quyền, theo lý thuyết thì Lâm Nhân Triệu hẳn là phải chấp nhận sự khiêm nhường của hắn chứ.
- Đương nhiên là thật lòng.
Lục Thất chỉ có thể ứng phó nói, cũng cảm giác được Lâm Nhân Triệu sẽ đưa cho hắn một vấn đề khó.
Lâm Nhân Triệu gật đầu nói:
- Phủ Nam Xương thiếu lương thực, cũng khó giải quyết ngay được, Lục đại nhân cũng không thể vận chuyển lương thực đến, cho nên chúng ta chỉ có thể đi cướp lương thực.
Lục Thất ngẩn ngơ, hỏi:
- Cướp lương thực? Đại nhân muốn đi cướp lương thực của quân Sở sao?
Lâm Nhân Triệu cười nói:
- Lương thực của quân Sở không thể nào đoạt được, bổn quân là muốn đi đoạt lương thực của Tấn quốc.
Lục Thất cả kinh, đi đoạt lương thực của Tấn quốc? Lâm Nhân Triệu đang đùa gì vậy? Hắn bất động thanh sắc ồ một tiếng hỏi:
- Tấn quốc ở phía nam Tín Châu, đại nhân nếu muốn đi đoạt lương thực của Tấn quốc, lại có thể thuận đường thu phục Tín Châu phải không?
Lâm Nhân Triệu chau mày, sau đó nhìn Lục Thất hỏi:
- Lục đại nhân từ Tấn quốc trở về có phải không? Có hiểu biết gì về Tấn quốc không?
- Hiểu biết cũng không nhiều, hiện giờ Tấn quốc đã chiếm cứ Mục Châu và Đài Châu, bức bách Việt quốc xưng thần, xuống làm Việt Vương khai phủ. Nghe nói ở Mục Châu có chín vạn quân trú đóng của Tấn quốc, ở Kiến Châu có năm vạn, tuy nhiên hạ quan từng xem qua quân lực của Tấn quốc ở Kiến Châu, võ bị rất kém, hơn phân nửa đều là tân binh ô hợp, nếu đại nhân xuất kỳ binh tập kích, hẳn là có thể lập được công.
Lục Thất thong dong hồi đáp.
Lâm Nhân Triệu gật đầu, chợt nhìn Lục Thất nói:
- Bổn quân muốn cho Lục đại nhân mang theo ba vạn quân đi đột kích Kiến Châu đoạt lương thực.
Lục Thất kinh ngạc nhìn Lâm Nhân Triệu, không ngờ nói:
- Đại nhân muốn để ta suất quân đi đoạt lương thực của Tấn quốc?
- Đúng, Lục đại nhân quay về từ Kiến Châu, hẳn là thông hiểu địa hình và việc bố trí quân lực của Kiến Châu, hơn nữa Lục đại nhân là Trấn Phủ Sứ do triều đình bổ nhiệm, có tư cách dẫn quân xuất chinh.
Lâm Nhân Triệu bình thản nói.
Lục Thất nhíu lông mày, lắc đầu nói:
- Không được đâu, hạ quan sao có thể lĩnh quân được, nếu để bệ hạ biết vậy sẽ là tai họa rồi, đại nhân vẫn nên mời Giám quân sứ Chu đại nhân lĩnh quân đi, hạ quan nguyện làm quân tiên phong.
Lâm Nhân Triệu chau mày nói:
- Bổn quân nghe nói Lục đại nhân là một người quả cảm sao có thể yếu đuối như vậy được?
Lục Thất nhìn Lâm Nhân Triệu, lạnh nhạt nói:
- Từ sau khi quân Trấn Hải có hai chủ soái bị giết, lá gan của hạ quan cũng nhỏ đi, mẫu thân và huynh trưởng và thê nhi của hạ quan đều ở tại Giang Ninh, không vì mình cũng phải vì thân nhân mà suy nghĩ.
Mặt Lâm Nhân Triệu lập tức âm trầm, Lục Thất nhìn ông ta lạnh nhạt nói:
- Đại nhân họ Lâm, đã từng chiến đấu ở Giang Bắc, không biết có biết tướng quân Lâm Chi Hòa không?
- Ngươi có quan hệ gì với Lâm Chi Hòa tướng quân?
- Lâm Chi Hòa tướng quân là nhạc phụ của hạ quan, bởi vì bại trận mà bị giết, vị hôn thê của hạ quan bất hạnh bị bán vào thanh lâu, cho đến khi hạ quan đến kinh thành mới có khả năng cứu được đưa vào cửa Lục thị. Đại nhân nếu có điều gì đó kính sợ, thì không nên làm bậy mới tốt.
- Lời nói này của đại nhân cũng đừng nên nói ra ngoài, nếu để cho Quốc Chủ bệ hạ nghe thấy, vậy đại nhân tiếc gì gia đình liền trở thành Lưu Bang người có thể vứt bỏ gia đình không quan tâm.
Lâm Nhân Triệu căm tức nhìn Lục Thất giận dữ nói:
- Ngươi dám chửi bổn quân.
Lục Thất lạnh lẽo nhìn y, lạnh nhạt nói:
- Là đại nhân đang tự chửi mình, một người có thể bỏ qua tình thân, sao có thể khiến cho Quốc Chủ bệ hạ tín nhiệm, bất cứ ai nghe xong lời nói không tiếc gia đình của đại nhân, chỉ cho rằng đại nhân là người có thể gây dựng đại nghiệp trở thành một vị vua tài trí kiệt xuất.
Nét mặt của Lâm Nhân Triệu biến thành kinh ngạc, quan tướng bên cạnh cũng khiếp sợ nhìn Lục Thất, dường như lời nói của Lục thất chạm đến kiêng kị gì đó.
Lục Thất mẫn cảm phát hiện được sự biến hóa của Lâm Nhân Triệu và quan tướng, hắn cũng là nhớ trong những điều Vương Trọng Lương ghi lại, biết khi Lâm Nhân Triệu nhận chức Tiết độ sứ quân Trấn Hải, từng liên tiếp thượng tấu lên Lý Quốc Chủ, chủ trương gắng sức xuất binh thu phục Giang Bắc, sau đó lại bị Lý Quốc Chủ điều đi Ngạc Châu vô cùng xa Giang Ninh. Nhưng đến Ngạc Châu rồi vẫn không biết điều, lại liên tiếp thượng tấu muốn tập kích Kinh quốc, kết quả bị điều đến Nam Đô đóng giữ, cũng mất đi quyền lực của Tiết độ sứ quân Võ Xương.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lâm Nhân Triệu mới bình thản nói:
- Bây giờ là thời chiến loạn, bổn quân được bệ hạ cho toàn quyền chủ trì chiến cuộc Tây bộ, Lục đại nhân thân là Trấn phủ sứ, đáng ra phải dốc hết sức vì bảo vệ phủ Nam Xương. Ngày mai bổn quân sẽ điều ba vạn quân về dưới trường Trấn phủ sứ đại nhan, bất cứ lúc nào cũng phải nghe theo lệnh của bổn quân xuất kích, Lục đại nhân không được dị nghị.
Thật sự là ngoan cố không biết điều, nghe xong mệnh lệnh mang tính cưỡng chế, Lục Thất đành phải đứng lên chào theo nghi thức quân đội nói:
- Tuân lệnh đại nhân.
Lâm Nhân Triệu vừa lòng gật đầu, xua tay cho Lục Thất ngồi xuống, sau đó nói:
- Bổn quân nghe nói Tấn quốc đã chiếm được Cống Châu.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Lâm Nhân Triệu gật đầu nói:
- Tấn quốc mới thật sự là một mãnh hổ chân chính, hiện giờ Sở quốc sau khi Tấn quốc quật khởi đã trở thành một con hổ bệnh tật, Sở quốc trên thực tế đã lâm vào hoàn cảnh bất lực.
Lục Thất tán thành gật đầu, nhưng lại nói:
- Quân Sở vẫn rất mạnh, đã công chiếm hơn phân nửa Tây bộ.