Đi qua huyện Dư Can đã tới hồ Nam Dương, Lục Thất ở lại nghỉ ngơi, hồ Nam Dương ở phía nam hồ Bà Dương, là một hồ nước hẹp dài đến hơn năm mươi dặm. Hồ Nam Dương chảy về hướng bắc vào hồ Bà Dương, lệ thuộc vào huyện Tiến Hiền. Có thể nói hồ Bà Dương và hồ Nam Dương là một cái bình chắn do thiên nhiên tạo ra của Tha Châu, nhưng cái bình chắn này đối với phủ Nam Xương mà nói lại là một bất lợi.
Dưới trời chiều, Lục Thất đứng ở ven hồ Nam Dương, nhìn thuyền đánh cá không nhiều lắm ở trong hồ, nghĩ xem hậu quả nếu Vũ Văn thị phản bội Đường quốc, quân Tiết độ sứ Phụng Hóa ở Giang Châu, trên thực tế là thủy quân mạnh nhất Đường quốc, chủ yếu là phòng ngự Chu quốc vượt sông.
Theo tin tình báo Vương Trọng thu thập được, thực ra vào sáu năm trước, Lý quốc chủ từng có thánh chỉ thay đổi Tiết độ sứ quân Phụng Hóa, nhưng thánh chỉ tới Giang Châu cũng mất đi hiệu lực, Tiết độ sứ quân Phụng Hóa Triệu Chấn Vũ cự tuyệt việc bị điều đi. Khi đó đúng là lúc chiến sự ở phía tây Đường quốc và Việt quốc đang vô cùng kịch liệt, Lý quốc chủ sợ hãi không dám hỏi tội, sợ bức quân Phụng Hóa tạo phản.
Kết quả kéo dài đến nay, Lý quốc chủ vẫn không dám đường hoàng đối phó với Tiết độ sứ quân Phụng Hóa, hơn nữa cũng hiểu dược Tiết độ sứ quân Phụng Hóa dám kháng chỉ là do có Vũ Văn thị ủng hộ. Biết là quốc họa, Lý quốc chủ chỉ có thể dùng cách dụ dỗ, thế cho nên bây giờ tách Vương Văn Hòa ra khỏi quân Hưng Hóa, nhiều hay ít là vì Tiết độ sứ quân Phụng Hóa tạo ra sự ám ảnh đối với Lý quốc chủ.
Lục Thất kì thật nghĩ tới, nếu Vũ Văn thị phản bội Đường quốc, vậy tất nhiên sẽ cho chiến thuyền đi vào hồ Bà Dương, đổ bộ đột kích Nhiêu Châu. Đường quốc nếu mất đi Nhiêu Châu, vậy giống như bị đóng kín mất con đường phía tây, binh linh của phủ Nam Xương sẽ bị cô lập hoàn toàn cho đến khi đầu hàng.
Lục Thất bây giờ có thể khẳng định Vũ Văn thị đã tạo phản, nhưng lại không có cách nào biết Vũ Văn thị và Sở quốc quan hệ bất chính như nào.
Liên minh bình đẳng? Hẳn là rất khó tồn tại sự tín nhiệm, nếu đầu hàng Sở quốc, lợi ích có được không lớn, trừ phi Sở quốc đồng ý cho Vũ Văn thị cát cứ một phương, nhưng Vũ Văn thị sao có thể tin lời hứa của Sở quốc.
Đêm đến, Lục Thất nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, thuê thuyền đánh cá chở người và ngựa qua hồ Nam Dương, đặt chân đến địa giới phủ Nam Xương, Lục Thất chầm chậm đi đến thành phủ Nam Xương, gần buổi trưa mới tới thành Nam Xương.
Quan binh thủ thành vừa nhìn thấy công văn, lại không dám chậm trễ cung kính đối đáp, nhưng lại không cho Lục Thất đi vào cửa thành đông, nói đại nhân trấn giữ có lệnh, hễ là người mang theo binh khí vào thành, nhất định phải đợi điều tra, Lục Thất nghe xong chỉ có thể chờ.
Đi đến binh phòng bên cạnh cửa thành ngồi chờ, binh khí của đám người Lục Thất đã bị mang đi rồi, Lục Thất đối với chuyện này cũng có thể hiểu được, cũng đối với người trấn giữ Lâm Nhân Triệu nhiều hơn chút hảo cảm, Lục Thất đứng ở lập trường Tấn quốc đánh giá Lâm Nhân Triệu đấy.
Trong tin tình báo của Vương Trọng Lương, ghi lại rất tỉ mỉ về Lâm Nhân Triệu trấn giữ Nam Đô, Lâm Nhân Triệu nổi danh là hổ tướng thiện chiến, không ngờ có xuất thân là người Mân quốc ở Phúc Châu. Hai mươi năm trước, lúc binh phong của Đường quốc cực thịnh, đã phát binh tấn công phía tây nam tiêu diệt Mân quốc, khi đó Lâm Nhân Triệu là một đội phó trong quân đội, theo thượng quan đầu hàng Đường quốc, được đưa vào quân Chiêu Võ.
Sau này Giang Bắc của Đường quốc xảy ra chiến sự, quân doanh của Lâm Nhân Triệu bị điều đi Giang Bắc tham chiến, ở Giang Bắc Lâm Nhân Triệu tác chiến dũng mãnh, được người đứng đầu Đường quốc trước đây khen ngợi, liên tục thăng chức. Chính là lúc ba năm sau khi Lâm Nhân Triệu rời khỏi quân Chiêu Võ, Mân Vương trốn ra hải nɠɵạı mượn sự ủng hộ của Việt quốc phục quốc thành công, khi đó Đường quốc chủ yếu đối phó với Chu quốc, đối với phía tây nam và Sở quốc chỉ có thể nhượng bộ dụ dỗ.
Vương Trọng Lương có ghi lại, Lâm Nhân Triệu ở đời chủ thượng trước của Đường quốc, đã rất được trọng dụng, từng làm Tiết độ sứ quân Trấn Hải Nhuận Châu. Nhưng sau khi Lý Quốc Chủ đăng cơ, cũng không thích Lâm Nhân Triệu nữa, đã điều Lâm Nhân Triệu đi Ngạc Châu đảm nhiệm Thứ sử kiêm Tiết độ sứ quân Võ Xương, không lâu trước mới bị điều đến Nam Đô đóng giữ, còn được phong là Tín quốc công.
Lấy thân phận Tấn vương của Lục Thất, đương nhiên sẽ không hy vọng Đường quốc có loại nhân vật thiện chiến như Lâm Nhân Triệu này, hơn nữa Lâm Nhân Triệu xuất thân người Mân ở Phúc Châu, thì càng khiến Lục Thất cố kị. Một ngày nào đó Tấn quốc và Đường quốc khai chiến, Lâm Nhân Triệu nếu tiến công phía tây nam, sẽ tự nhiên có được sự ủng hộ của con người nơi đó, bởi vì Lâm Nhân Triệu có thể là người anh hùng trong lòng người Mân.
Trong lúc ngồi đợi, có vệ binh oán giận binh phòng lạnh giống hầm băng, cũng không có chút lửa sưởi ấm, Lục Thất nghe xong cười, lần này hắn về Nhiêu Châu cảm thụ lớn nhất chính là thời tiết lạnh lẽo. Hắn ở Phúc Châu và Hải Châu khí hậu ấm áp, khắp nơi đều là thực vật xanh tốt, nhưng Nhiêu Châu và phủ Nam Xương đã bắt đầu vào mùa đông chân chính, khắp nơi đều là cảnh tượng héo úa.
Cũng khó trách đám vệ binh oán giận, Lục Thất hắn không có cảm giác với nóng lạnh, cho nên không nghĩ mặc thêm áo bông. Hắn không nói lời nào, đám vệ sĩ cũng không dám rời khỏi đi mua, hơn nữa ở huyện Bà Dương gần như đều ở trong phòng sân sau không biết là trời rất lạnh.
Ước chừng đợi mất một lúc, mới thấy một quan tướng Giáo úy đi vào phòng bái kiến Lục Thất, cầm công văn cẩn thận nhìn một lúc, Lục Thất ngồi ở chỗ kia thản nhiên không nói, rất nhẫn nại.
- Đại nhân, công văn này rất lâu rồi mà?
Quan tướng bình thản hỏi.
- Đúng, bản quan nhận được công văn vài ngày rồi nhưng vẫn luôn ở Nhiêu Châu tĩnh dưỡng.
Lục Thất thản nhiên trả lời.
- Ồ, sao đại nhân không qua đây sớm một chút?
Quan tướng có chút vô lễ vặn hỏi.
Lục Thất nhìn quan tướng, cười nhạt nói:
- Bản quan đến sớm làm gì? Đến gây thêm phiền phức cho đại nhân trấn giữ sao? Chức quan Trấn Thủ Sứ của bản quan trên thực tế là hỗ trợ trấn giữ Nam Đô, giống như chức Giám Quân Sứ của Chu đại nhân, có quyền kềm chế đại nhân trấn giữ làm việc. Bản quan đến đây xen vào việc của người khác, ngươi nói đại nhân trấn giữ có vui mừng không?
Quan tướng nghe xong ngẩn ngơ, lập tức hành quân lễ nói:
- Ty chức mạo phạm đại nhân, xin đại nhân thứ tội.
- Vâng ạ, mời đại nhân đi gặp đại nhân trấn giữ.
Quan tướng cung kính nói.
Lục Thất gật đầu đứng dậy, sau đó đi theo quan tướng ra khỏi binh phòng, đi thẳng vào trong thành. Trong lúc đi, quan tướng cung kính nói:
- Uy danh của Lục đại nhân, đại nhân trấn thủ ở đây đã từng nghe qua.
Lục Thất mỉm cười đáp lại:
- Chút thành tựu này của ta so với chiến công của Tín quốc công còn kém rất nhiều.
Quan tướng nghe xong vẻ mặt hơi nghệch ra, lập tức cười khổ, Lục Thất nhìn thấy thản nhiên hỏi:
- Sao vậy? Ta nói có gì không ổn sao?
Quan tướng vội vàng lắc đầu, nói:
- Không phải, là đại nhân nói đến phong hào Tín quốc công, có chút không hay, đại nhân nếu gặp đại nhân trấn thủ ở đây, có thể gọi là đại nhân trấn thủ hoặc Lâm tướng quân.
Lục Thất ngẩn ra nhìn quan tướng, quan tướng đánh cười khổ nói:
- Quốc chủ bệ hạ phong là Tín quốc công, được ba nghìn hộ ở Tín Châu, nhưng hôm nay Tín Châu rơi vào tay Sở quốc lại không tốt rồi.
Lục Thất hiểu gật đầu, thuận miệng nói:
- Tín Châu cho dù không rơi vào tay Sở quốc, cũng là vô cùng nghèo khó, căn bản không có gì mà hộ dân, phong danh của bệ hạ cũng chỉ là hư phong.
Quan tướng ngẩn ra nhìn Lục Thất, hơi kinh ngạc nói:
- Đại nhân lại dám nói.
Lục Thất thản nhiên mỉm cười nói:
- Có cái gì không dám nói, đất của ta ở Thường Châu hiện giờ đều bị bệ hạ tịch thu rồi, số đất đó đều là ta dùng tiền mượn nợ mua được đấy. Lúc đấy vì trấn an quân đầu hàng, không thể không dùng phương pháp quan áp ngân khế trao đất, kết quả có đại thần vừa thượng tấu, bệ hạ liền thất tín tịch thu hết tất cả của ta ở Thường Châu, ngươi nói ta nên kêu oan với ai.
Quan tướng ngạc nhiên nhìn Lục Thất, bất ngờ nói:
- Nói như vậy, quan áp ngân khế ở Thường Châu không tồn tại?
- Đúng là không tồn tại, đã bị bệ hạ hủy bỏ rồi, bệ hạ dùng lý do quận chúa không nên có phủ riêng tước đoạt đi tất cả của phủ Công chúa, đem toàn bộ phủ Công chúa ở Thường Châu thu lại. Quan áp ngân khế ở Thường Châu vừa bị phế bỏ, bức bách ta không thể không đưa hết bạc thưởng công của quan áp ngân khế đưa cho quân hộ, đấy đều là bạc trước đây ta bán gạo mà có. Bây giờ ta cùng quận chúa, không thiếu bạc quân hộ, nhưng lại trở thành một hộ quan lại vô cùng bình thường, ha hả, một triệu vạn lượng và ruộng tốt Thường Châu, nói mất là mất.
Lục Thất giễu cợt giải thích, cố ý đả kích uy tín của Lý Quốc Chủ, đồng thời cũng nói một chút hắn bây giờ không phải tài chủ rồi, không thể trông cậy vào việc giúp đỡ chiến sự ở Tây bộ.
Quan tướng nghe xong giật mình nhưng gật đầu, chợt thở dài:
- Quan trấn giữ đại nhân cũng rơi vào khó khăn, các huynh đệ Hồng Châu theo đại nhân tới hiện giờ có đủ lương thực để ăn cũng khó, toàn bộ dựa vào Vinh thị tiếp tế đồ ăn, đừng nói là bạc thưởng công, ngay cả quân hưởng cũng không có.
Lục Thất gật đầu nói:
- Cho nên ta không muốn đến phủ Nam Xương, ta đã không đủ năng lực giống như tiếp tế cho Nhiêu Châu để trợ giúp chiến sự nơi này rồi.
- Triều đình nếu thu lại đất ở Thường Châu của đại nhân, vậy hẳn là có thể vận chuyển quân lương đến đây.
Quan tướng hy vọng nói.
Lục Thất cười khổ, lắc lắc đầu nói:
- Ngươi không cần trông cậy vào việc triều đình vận chuyển quân lương đến đây, bệ hạ sở dĩ thất tín lấy đi tất cả của phủ Công chúa ở Thường Châu, chủ ý là vì cung phụng Chu quốc. Chu quốc muốn công nạp rất nhiều, chính là số lương thực còn tồn lại ở Thường Châu bây giờ tất cả cống nạp cho Chu quốc vẫn không đủ, cho nên quân lương cung cấp cho chiến sự Tây bộ chỉ có thể tự giải quyết.
Quan tướng sắc mặt thay đổi, nhìn Lục Thất một cái, muốn nói lại thôi sắc mặt âm trầm. Lại đi một chút, Lục Thất đột nhiên mở miệng hỏi tình hình phủ Nam Xương, quan tướng hỏi một câu đáp một câu, rõ ràng tâm trạng giảm sút rồi