Gần như cùng một thời gian, mấy chục võ quan mặc giáp cưỡi ngựa tiến vào kinh thành Giang Ninh, sau khi vào thành đội kỵ mã bắt đầu giảm tốc độ, đội kỵ mã đi hàng hai, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trung gian đoàn kỵ mã có một khoảng trống khá lớn.
Hai người đi đầu đội ngũ ở đoạn sau đúng là Chu Vũ và Vương Bình, khuôn mặt Vương Bình khó nén hưng phấn, còn ánh mắt của Chu Vũ lại ổn trọng pha chút vẻ ưu tư, dường như có tâm sự gì.
- Này, ta nói lão Chu ngươi làm sao vậy? Có phải là mất chức Doanh tướng cho nên trong lòng không thoải mái hay không? Ngươi yên tâm đi, doanh quân này của ta đều là huynh đệ của chúng ta đấy, bao gồm cả ta đều sẽ nghe lời ngươi.
- Nói bậy bạ gì đó, ta trở thành Đô Ngu Hầu quản lý quân pháp và quân lương, chức vụ vốn là đã cao hơn ngươi, nếu Điển Quân đại nhân không có mặt, ta chính là Chủ tướng cao nhất, về sau chớ có nói bậy gây họa.
Vương Bình ngẩn ra, khó hiểu nói:
- Vậy sao mặt mày ngươi u ám nha?
- Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao Hoàng đế bệ hạ lại để cho chúng ta quy về dưới trướng phủ Công chúa.
Chu Vũ nhỏ giọng nói.
- Có chỗ nào kỳ quái, đương nhiên là vì Lục huynh đệ được Hoàng đế thánh ân, Hoàng đế nhất định là tín nhiệm Lục huynh đệ, cho nên mới không kiêng kỵ, để cho huynh đệ chúng ta hợp lại với nhau.
- Vương Bình, ta nghe nói phủ Công chúa có một đội quan chức Dực Vệ, ngươi xem có thể cầu Lục huynh đệ cho lão huynh đệ nguyên bản của ta nhậm chức ở phủ Công chúa hay không.
Chu Vũ im lặng, kỳ thực điều y ưu sầu chính là việc an trí cho lão huynh đệ. Y và Vương Bình bị điều đến kinh thành, tự nhiên có rất nhiều thuộc hạ nguyện đi theo, Hồ tướng quân cũng rộng lượng thả đi, sau khi bọn họ tới Nam đại doanh ở kinh thành, lão huynh đệ đi theo dĩ nhiên là sáp nhập vào quân doanh.
Vượt quá biên chế thích hợp cũng không có gì phải sợ, dù sao Chủ tướng mang binh sẽ không ngại tinh binh nhiều, nhưng Chu Vũ vừa mất đi quân chức Doanh tướng, việc thu xếp cho các lão huynh đệ lập tức trở nên phiền toái. Người của y tất nhiên sẽ không được tân Chủ tướng trọng dụng, nhất là võ quan thám vệ, gã Ngưu Sơn Kỳ kia cũng tự dẫn theo vệ quan của mình tới nhậm chức đấy.
Theo Chu Vũ tới có hơn ba mươi ba người, hơn nữa Đường Hoàng có điểm về một số quan tướng ở Hưng Hóa quân, khiến cho y không thể an trí sao cho thỏa đáng. Y thăng làm Đô Ngu Hầu, cũng chỉ có được mười sáu Hình vệ, y không thể có lỗi với các huynh đệ theo mình đến đây, nhưng ở kinh thành y không dám phá hỏng quân chế chuốc lấy tội vạ.
Đội kỵ mã đã tới trước cửa chính phủ Công chúa, vừa nhìn thì thấy tòa phủ đang được thi công, tuy nhiên ở ngoài cửa cũng có bốn Phủ vệ mặc phục trang màu xanh. Sau khi báo cáo, một gã Phủ vệ vội vàng đi vào thông báo, Chu Vũ và Vương Bình với hai chủ quan khác cùng nhau đi tới.
- Chu đại nhân, Vương đại nhân, nghe nói hai vị đại nhân là bạn tri kỉ của Ngô Thành Phò Mã.
Điển Quân Vạn Bân mỉm cười thân thiện mở miệng trước, đây là một người trung niên diện mạo như quan ngọc, tuy rằng mặc tướng giáp nhưng rõ ràng không đủ anh khí, chỉ có thể gọi là Nho tướng.
- Đại nhân nói đúng, chúng ta và Phò mã đã từng ở trong cùng một quân doanh.
Chu Vũ mỉm cười đáp lại.
- Hai vị có thể quen biết với Phò mã, thật là có phúc.
Vạn Bân mỉm cười nói thêm.
- Đúng là rất may mắn, chúng ta cũng thật không ngờ Bệ hạ tín nhiệm Lục huynh đệ đến bậc này, để cho chúng ta quy về phủ Công chúa.
- Hai vị đại nhân, bổn quân hy vọng ngày sau chúng ta có thể trở thành chiến hữu chân chính, không nên xuất hiện tình cảnh đối địch với nhau, bằng không sau này chúng ta sẽ rất vất vả, cũng sẽ bị kẻ địch tính kế.
Trên thực tế quan giai của y ngang bằng với Điển Quân, mà chủ chức của y chính là chấp chưởng pháp độ trong quân, cách gọi thông thường là Giám Quân. Chức vụ của Giám Quân có nhiều loại, tỷ như chức quan Tư Mã Hành Quân, có khi ở trong quân được xưng là Giám Quân.
- Đại nhân, sau này chúng ta có thể ra bên ngoài trú đóng hay không? Không phải là thật sự làm ổ ở kinh thành này chứ.
- Có đến bên ngoài trú đóng hay không là do Bệ hạ định đoạt, tuy nhiên theo quân chế của chúng ta, khả năng ngày sau trú đóng ở bên ngoài sẽ rất lớn.
Vương Bình gật gật đầu nhìn vào trong phủ, liền thấy Phủ vệ đi thông báo đang bước nhanh quay về, ra cửa phủ, chắp tay cung kính nói:
- Công chúa điện hạ có lệnh, mời bốn vị chủ quan nhập sảnh phủ tiến kiến.
Vạn Bân gật đầu, cất bước đi trước tiên, Ngưu đô úy cung kính đưa tay mời Chu Vũ đi trước, Chu Vũ gật đầu, cất bước đi theo sau Vạn Bân, Vương Bình và Ngưu đô úy sóng vai theo sau.
Tiểu Phức nhàn nhạt cười quan sát, chuyện quan tướng Vũ Lâm Vệ, hôm qua nàng đã được La tam phu nhân báo cho biết. La tam phu nhân chủ động đến nhà chơi, cũng là khách nhân đầu tiên của phủ Công chúa.
- Đô Ngu Hầu tên là Chu Vũ?
Tiểu Phức dịu dàng nói.
- Vâng, thuộc quan tên là Chu Vũ.
Chu Vũ cung kính trả lời.
- Nói như vậy, Chu đại nhân chính là chiến hữu mà Phò mã đề cập tới rồi.
Tiểu Phức khẽ cười nói.
Chu Vũ ngẩn ra, cung kính nói:
- Vâng, đúng vậy, thuộc quan và Phò mã từng ở cùng một quân doanh.
- Ngày hôm trước Phò mã có cầu với bổn cung, muốn bổn cung giữ quân chức Công Chúa Úy cho Chu Vũ, nhưng không ngờ Chu đại nhân đã trở thành Đô Ngu Hầu của bổn cung rồi, so với nhậm chức Công Chúa Úy tốt hơn nhiều.