Lục Thất gật đầu, Thanh Phù đi ra ngoài, không ngờ tiểu tì nữ cũng bị nữ nhân váy tím gọi ra theo, các nàng vừa đi được giây lát, cửa các đột nhiên mở ra, một nam tử áo gấm đi tới, Lục Thất vừa nhìn liền thấy đúng là Dương Côn, hắn vội đứng lên.
Dương Côn bước nhanh đi tới bên người hắn, giống như kẻ trộm thấp giọng nói:
- Thất đệ, ngươi từng đến Ninh Quốc quân, có quen biết được ai hay không?
Lục Thất ngẩn ra, cũng thấp giọng kinh ngạc nói:
- Tứ huynh sao lại hỏi chuyện này?
- Ta sắp phải đi Ninh Quốc quân, thay thế Vu tướng quân đảm nhiệm chức Tư Mã hành quân của Tiết Độ Sứ quân, ta cần có thuộc hạ có thể dùng được.
Dương Côn thấp giọng trả lời.
Lục Thất chấn động, thất thanh nói:
- Huynh đi Ninh Quốc quân, Bệ hạ thật sự muốn điều Vu tướng quân rời khỏi sao.
Dương Côn gật đầu, thấp giọng nói:
- Là sự thật, kỳ thực ta cũng biết Bệ hạ không nên điều Vu tướng quân rời khỏi Ninh Quốc quân, Vu tướng quân là đại tài, đã ở trong Ninh Quốc quân nhiều năm. Vu tướng quân thống soái Ninh Quốc quân có thể làm cho lòng người tin phục, mà ta đến, nhất thời rất khó làm cho người ta kính phục, thậm chí sẽ khiến các quan tướng căm thù.
- Ta vẫn còn là Trung Lang Tướng của Kim Ngô Vệ, loại đại sự trong quân này sao có thể không biết. Ngươi hoài nghi như vậy, hẳn là vì Vương Bình và Chu Vũ có quan hệ rất sâu với ngươi phải không.
Dương Côn thấp giọng đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Bọn họ và ta ở trong Hưng Hóa quân là chiến hữu sinh tử chí cốt đấy.
- Có phải ngươi rất ngoài ý muốn, Bệ hạ vì sao có thể để cho hảo hữu của ngươi trở thành quan tướng phủ Công chúa.
Dương Côn thấp giọng nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Bệ hạ hẳn là kiêng kị ta can thiệp vào việc quân của phủ Công chúa mới đúng.
- Bệ hạ đúng là kiêng kị quan tướng kết thế, nhưng tình thế bức bách Bệ hạ không thể không chọn lựa. Quân chế của Vũ Lâm Vệ phủ Công chúa rõ ràng chính là chế độ quân đội trú đóng bên ngoài, Bệ hạ có lẽ là có tâm tư ngày sau sẽ cho Vũ Lâm Vệ của phủ Công chúa ngoại trú. Nhưng nếu Vũ Lâm Vệ ngoại trú sẽ có khả năng bị thế lực ở địa phương thu mua, có loại khả năng đó, Bệ hạ chỉ đành bồi dưỡng phủ Công chúa để kềm chế Vũ Lâm Vệ.
- Ta thật sự chịu phục huynh đệ đấy, ta còn lo lắng huynh đệ sẽ công khai đi tìm gặp ta, ai ngờ huynh đệ đang ở Khổng Tước lâu, còn có mỹ nhân bầu bạn cơ chứ.
Mà Chu Vũ và Vương Bình lại được Đường Hoàng quy về dưới trướng phủ Công chúa, hơn nữa còn là quan tướng cấp Đô Úy nắm quân quyền, hắn cảm thấy rất không chân thực. Lúc trước, hắn còn lo lắng cho quan đồ của Vương Bình và Chu Vũ, cố ý để trống chức quan Công Chúa Úy.
Thật sự khó có thể đoán trước, hắn đây ở kinh thành lăn lộn, đến nay cũng không thu được quân quyền chân chính, thậm chí vì nguyên nhân trở thành Phò mã, khiến cho khả năng tương lai có thể cầm quân càng trở nên mơ hồ bất định. Hai vị ca ca vậy mà không cần hao công liền trở thành Đô úy thống quân, còn hắn thì sao, ngay từ khi mới hồi gia hương hắn vẫn không ngừng nỗ lực vì tương lai có thể thống quân, quả là có tâm trồng hoa hoa không ra.
Khi hắn đang cảm thán thiệt hơn ở trong lòng, cửa các mở ra, Thanh Phù và tiểu tì nữ đi vào. Thanh Phù lập tức đi tới trước mặt Lục Thất, trên khuôn mặt xinh đẹp hàm chứa ánh mắt kỳ lạ nhìn xuống Lục Thất, Lục Thất cũng nhàn nhạt cười ngẩng đầu nhìn Thanh Phù.
Trong lúc hai người đối mắt nhìn nhau, Lục Thất đã ngầm quyết định, hôm nay mặc kệ Thanh Phù có nguyện ý chuộc thân hay không, hắn cũng phải dẫn mỹ nhân này về nhà, hắn không cho phép có bất luận sơ hở nào xuất hiện.
- Tử Lan tỷ tỷ phải chuộc thân rời đi, nàng ta khuyên nô cũng chuộc thân rời đi cho thỏa đáng.
Thanh Phù dịu dàng khẽ nói.
Lục Thất mỉm cười, hạ giọng nói:
- Nói như vậy, nàng bằng lòng theo ta trở về.