Lục Thất nghe xong nội tâm có chút chua xót, hắn đồng ý nhưng quên mất việc Ngọc Trúc mới là người nắm giữ vận mệnh của sáu tỷ muội, hắn cũng coi như là người giữ chữ tín không bắt nạt kẻ yếu, nhưng sẽ không bởi vì yếu thế hơn Ngọc Trúc mà thẹn quá hóa giận không nói đa͙σ lý.
- Tỷ tỷ, là do ta quá lỗ mãng.
Lục Thất dịu dàng nói, trong lòng lại có chút không thoải mái.
Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Công tử là người tốt, Uyển Ngọc và Băng Nhi về sau chính là nô tỳ thân cận của ta, sau này ra rời đi, sẽ mang các nàng đi theo.
Lục Thất nghe xong trong lòng có chút thẫn thờ, nâng chén lên uống trà không nói gì cả. Ngọc Trúc vẫn luôn quan sát phản ứng của Lục Thất, thấy Lục Thất không nói, nàng cười hiền nói:
- Công tử đến chỗ của ta không phải chỉ để nói chuyện này chứ.
Lục Thất ngẩn ra nhìn về phía Lục Châu, nhìn một lúc hắn mới quay đầu ôn tồn nói:
- Ta đến chủ yếu là để thương lượng chuyện nương nhờ với tỷ tỷ, ta định ngày mai sẽ tới đón tỷ tỷ và Châu Nhi rời khỏi nơi này đến Tú trang.
Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Ngày mai đã đón vào cửa có phải có chút vội vã hay không?
Lục Thất dịu dàng nói:
- Đúng là có chút vội vàng nhưng hiện tại ta sẵn sàng góp sức với Ung Vương Phủ, đảm nhiệm chức lữ soái phủ quân, mai có việc phải rời khỏi kinh thành ba bốn ngày, sau khi làm xong trở về còn phải đến Ung Vương Phủ lĩnh ấn chức lữ soái và làm quen với quan trên quan dưới. Sau đó ta lại trở về huyện Thạch Đại để xử lý công vụ, xử lý xong công vụ còn có việc phải làm, bởi vậy ngày mai ta nhất định phải nhập tịch cho tỷ tỷ và Lục Châu, như vậy mới có thể an tâm rời đi.
Ngọc Trúc kinh ngạc nói:
- Công tử góp sức với Ung Vương phủ, đảm nhiệm chức lữ soái?
Lục Thất dịu dàng nói:
- Không phải là Dực vệ lữ soái mà là Phủ quân lữ soái thấp hơn một bậc, không có quyền lực gì cả. Ta sẵn sàng giúp đỡ Ung Vương phủ chính là để ở kinh thành có người của mình, sau này ta sẽ còn ở huyện Thạch Đại phát triển, kì thật ta thích làm ŧıểυ quan ở huyện Thạch Đại hơn.
Ngọc Trúc gật đầu nói:
- Ở kinh thành đảm nhận chức quan cao không có thực quyền không bằng đi đảm nhận một chức quan nhỏ ở địa phương có thực quyền.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ có đồng ý ngày mai nhập tịch không?
Ngọc Trúc nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Ta muốn đợi thêm một khoảng thời gian nữa, ngày mai công tử đến đón Lục Châu đi.
Lục Thất sửng sốt, chần chờ một chút gật đầu nói:
- Đa tạ tỷ tỷ, khi nào tỷ tỷ muốn nhập tịch thì thông báo cho ŧıểυ Mai, sau khi ta nhận được tin, sẽ mau chóng trở làm thủ tục nhập tịch cho tỷ tỷ.
Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Đa tạ công tử.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ không cần cảm ơn, thật ra ta rất kính trọng tỷ tỷ.
Ngọc Trúc cười dịu dàng nói:
- Công tử và Lục Châu nói chuyện đi, ta đi đến chỗ Kim Trúc muội muội nói chuyện Tú trang.
Lục Thất nghe xong trong lòng vui sướиɠ, Ngọc Trúc rất khéo léo hiểu lòng người, làm tan biến sự không hài lòng trước đây của hắn.
Sau khi Ngọc Trúc đi, ánh mắt hắn hoàn toàn chuyển lên người Lục Châu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Châu, ánh mắt của Lục Châu cũng dịu dàng nhìn lại, hai người cùng tâm trạng, đều nhớ lại lần trước gặp mặt triền miên một đêm.
- Châu Nhi, thân thể của nàng đã tốt hơn chưa?
Lục Thất dịu dàng quan tâm.
- Đã đỡ nhiều rồi, công tử, nguyên danh của thiếp là Đỗ Băng Nhạn, công tử có thể gọi thiếp là Băng Nhạn được không?
Lục Châu dịu dàng đưa ra yêu cầu.
- Được, Băng Nhạn.
Lục Thất dịu dàng đáp ứng, trong lòng hắn rất ấm áp, mỹ nhân trước mắt là người khiến hắn cảm thấy nuối tiếc nhất lúc còn trong quân, rốt cục có thể dùng chính năng lực của mình vãn hồi lại thứ đã từng mất đi.
- Công tử, Ngọc Trúc tỷ là một người thiện lương, chuyện vừa rồi, hy vọng công tử không sinh lòng oán giận.
Đỗ Băng Nhạn vì Ngọc Trúc dịu dàng giải thích.
- Ngọc Trúc tỷ giúp ta, ta sẽ không có gì oán giận nàng cả, thực ra chuyện này là ta làm sai trước.
Lục Thất ôn tồn nói.
Đỗ Băng Nhạn gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Công tử, ngày mai ngài đón thiếp đến Tú trang, phu nhân đã đồng ý chưa?
Lục Thất ngẩn ra dịu dàng nói:
- Chuyện của nàng ta chưa từng nói với ŧıểυ Điệp, nhưng nàng yên tâm, ŧıểυ Điệp chắc chắn sẽ không phản đối chuyện ta đón nàng về, hơn nữa về sau ở cùng một chỗ, nàng ấy cũng sẽ không khinh thị nàng.
Đỗ Băng Nhạn bất an nói:
- Công tử hẳn nên bàn bàn trước với phu nhân chuyện đón thiếp, lúc thiếp đến, phu nhân có thể cho vào ở nhưng sẽ cảm thấy không hài lòng.
- Nàng yên tâm, đêm nay ta sẽ nói với ŧıểυ Điệp, thực ra nàng không cần quan tâm, ŧıểυ Điệp là vị hôn thê thất lạc nhiều năm của ta, ta tìm được nàng, mới mang nàng về được ba bốn ngày thôi, ŧıểυ Điệp cũng từng lưu lạc trên sông Tần Hoài, cho nên nàng ấy sẽ không khinh thường nàng đâu.
Lục Thất dịu dàng an ủi.
- Cũng từng lưu lạc trên sông Tần Hoài, công tử nói phu nhân từng là kĩ nữ.
Đỗ Băng Nhạn mở to đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nói.
- Đúng vậy.
Lục Thất gật đầu , đem chuyện của ŧıểυ Điệp nói cho Đỗ Băng Nhạn, cuối cùng ôn tồn nói:
- Là Lục gia có lỗi với ŧıểυ Điệp, cho nên cho dù ŧıểυ Điệp đã từng trải qua những gì, ta đều thừa nhận nàng là chính thê của ta.
Đỗ Băng Nhạn kinh ngạc gật đầu, Lục Thất kể lại sự tình khiến cho nàng xúc động, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
- Thiếp có thể gặp được công tử đúng là vô cùng may mắn.
Lục Thất tâm tình vui sướиɠ cười, có được sự tín nhiệm của người khác đối với hắn là một loại kiêu ngạo. Hắn nắm lấy tay phải của Đỗ Băng Nhan, giơ tay lấy một qủa long nhãn trên bàn đưa tới nói:
- Lại đây, ngậm long nhãn này trong miệng.
Đỗ Băng Nhạn bị hắn cầm tay gò má ửng hồng, lập tức lại bị yêu cầu của Lục Thất khiến cho ngạc nhiên, không hiểu nhận lấy long nhãn chưa bóc vỏ bỏ vào trong miệng, vừa cho nhãn vào trong miệng, lập tức kêu lên một tiếng nhảy dựng lên, lòng bàn tay phải tự nhiên cảm thấy rất đau, nàng há mồm phun long nhãn ra, kinh hãi nhìn Lục Thất.
- Công tử, ngài....
Nàng vừa định chất vấn, chợt thấy Lục Thất cứa lên lòng bàn tay phải, trên tay xuất hiện một ít máu đen.
Lục Thất buông tay Đỗ Băng Nhạn ra, sau khi dùng thuật nhận biết căn cốt, Đỗ Băng Nhạn là thể chất thủy ŧıểυ thừa, điều này có nghĩa là Đỗ Băng Nhạn có thể tu luyện “Xà hình hóa nguyệt thuật”, Lục Thất trước tiên tới gặp Đỗ Băng Nhạn là quyết định chính xác.
- Công tử, ngài làm gì vậy?
Mặt Đỗ Băng Nhạn có chút sợ hãi nhỏ giọng hỏi, nàng biết hành động này của Lục Thất không phải là vô bổ.
Đã biết Đỗ Băng Nhạn có thể tu luyện Tiên Thiên công, trong lòng Lục Thất có nhiều vấn đề muốn hỏi hơn, lúc hắn đến ở trong xe đã từng nghĩ qua, nếu Đỗ Băng Nhạn có thể chất thích hợp tu luyện Tiên Thiên công, vậy hắn liền hỏi một chút về lai lịch của mật tịch Quy xà đan thư.
Dù sao tu luyện Quy xà đan thư cũng gần như tà môn, nếu thể chất của Đỗ Băng Nhạn không thích hợp tu luyện Tiên Thiên công, vậy hắn sẽ không thảo luận vấn đề bí mật Long châu với Đỗ Băng Nhạn.
- Băng Nhạn, ta hỏi nàng một chuyện, viên trân châu nàng đưa cho ta có được từ đâu?
- Viên trân châu kia nghe nói có thể trừ tà và chiếu sáng.
- nɠɵạı trừ dùng để trừ tà và chiếu sáng còn có công dụng nào khác không?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Công tử hỏi như vậy, chẳng lẽ đã phát hiện ra có điểm gì khác thường rồi hay sao?
Đỗ Băng Nhạn nghi hoặc hỏi ngược lại.
Lục Thất chần chờ một chút, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta phát hiện trong trân châu có chữ viết.
- Cái gì? Công tử nhìn thấy có chữ, có thật không?
Đỗ Băng Nhạn hoảng sợ hỏi.
- Thật sự có chữ viết, có phải nàng cũng biết trong trân châu có chữ viết hay không?
Lục Thất bình tĩnh dịu dàng nói.
Đỗ Băng Nhạn ngơ ngác một chút, vội vàng gật đầu nói:
- Thiếp có biết, thiếp còn biết chữ trong trân châu như nào, chỉ có thân thể cực dương mới có thể nhìn ra, nói như vậy công tử là thân thể cực dương rồi.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Ta không biết ta có phải thân thể cực dương hay không, nàng có thể nói cho ta một chút bí mật của trân châu hay không?
Đỗ Băng Nhạn gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Viên trân châu kia là vật bí truyền hơn trăm năm nay của gia tộc thiếp, bởi vì chiến tranh loạn lạc mà thất lạc lưu vong tứ phía, lúc đi trốn thiếp ở cùng với tộc trưởng, lúc tộc trưởng bị chém trọng thương, trước lúc lâm chung giao trân châu cho thiếp, nói cho thiếp trân châu có thể trừ tà, hơn nữa trong trân châu có giấu một bộ thiên thư của tiên nhân. Nhưng thiên thư ở trong trân châu chỉ có người có thể chất cực dương mới có thể nhìn được, hơn nữa thiên thư có chứa đựng tiên pháp, chỉ có thể là thân thể cực dương mới có thể tu luyện.
Lục Thất nghe xong ồ một tiếng, nghĩ thầm Băng Nhạn cũng không biết nguồn gốc của tiên pháp ở trong long châu, nghe Đỗ Băng Nhạn nhỏ giọng nói:
- Công tử, ngài có thể thấy chữ bên trong trân châu, có phải đã tu luyện tiên pháp trong thiên thư rồi?
Lục Thất đã quyết định đào tạo Đỗ Băng Nhạn, thấy nàng hỏi thản nhiên nói:
- Ta dựa theo thiên pháp tu luyện đã có chút thành tựu nhưng hình như không có ích đối với ta nhiều lắm.
Đỗ Băng Nhạn sửng sốt, nhỏ giọng kinh ngạc nói:
- Công tử tu luyện thật sự có được thành tựu sao? Thiếp nghe tộc trưởng nói tiên pháp bên trong châu vô cùng lợi hại.
Trong lòng Lục Thất biết không nên nói nhiều bí mật ở lầu Khổng Tước, vội dịu dàng nói:
- Chữ bên trong trân châu, thực ra là một loại công pháp dưỡng khí, không phải là tiên thuật, công pháp kia không có ích đối với ta cho lắm nhưng lại có thể cùng nữ tử cùng tu luyện một loại công pháp, vừa rồi ta xem thể chất của nàng phủ hợp cùng ta hợp tu, ngày mai ta đến đón nàng vào phủ, sau khi xong ta dẫn nàng đến một nơi hợp tu, chuyện này chúng ta không nên nói nhiều nữa, có gì mai chúng ta lại nói tiếp.