Lục Thất dịu dàng nhìn Lục Châu, dưới sự tiếp đón dịu dàng của Ngọc Trúc, hắn và Lục Châu ngồi xuống cạnh bàn, Ngọc Trúc bưng lên một chén trà đặt trước mặt hắn, cười ôn nhu nói:
- Công tử mời uống trà.
Lục Thất cười nói:
- Tỷ tỷ khách khí quá.
Ngọc Trúc dịu dàng cười cũng ngồi xuống bên cạnh bàn, dịu dàng nói:
- Công tử, Tú trang kinh doanh có thuận lợi không?
- Tú trang kinh doanh cũng tương đối thuận lợi, ta để ŧıểυ Mai toàn quyền chuyện kinh doanh, mong tỷ tỷ đừng để ý.
Lục Thất lời nói ra thận trọng.
- Tú trang cần một người đứng đầu để quản lí việc kinh doanh, công tử là đông chủ có quyền quyết định như vậy.
Ngọc Trúc dịu dàng nói.
Lục Thất nâng chén lên uống một ngụm trà, buông chén xuống dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ để ta mười ngày sau lại đến được không, ta đến đây trước thời gian là có chuyện muốn nói.
Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Công tử có chuyện cứ nói.
Lục Thất suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Chuyện thứ nhất là có liên quan đến Tú trang, chủ nhân thực sự của Tú trang là tỷ tỷ, nhưng hiện tại ta có ý phát triển kinh doanh ở kinh thành, bởi vậy ta mặt dày đến xin tỷ có thể bán lại một nửa quyền sở hữu Tú trang cho ta không?
Ngọc Trúc ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Công tử, ta mua Tú trang là muốn có chỗ an thân, hơn nữa bạc mua Tú trang cũng là của Kim Trúc muội muội, thực ra Tú trang đều của Kim Trúc, nếu công tử muốn mua một nửa quyền sở hữu Tú trang, ta không thể cự tuyệt, không biết công tử có thể bỏ ra bao nhiêu bạc đưa cho Kim Trúc muội muội.
- Năm ngàn lượng, tỷ tỷ thấy thế nào?
Lục Thất không do dự đưa ra một cái giá.
- Tú trang ta mua với giá bảy nghìn lượng bạc, Kim Trúc năm nghìn ta hai nghìn, công tử đưa giá quá cao rồi.
Ngọc Trúc nghe xong cảm thấy bất ngờ nói.
- Không cao, cần phải trả đúng giá, bây giờ ta cần Tú trang.
Lục Thất ôn tồn nói.
Trên thực tế giá trị của Tú trang đã tăng gấp bội, nhưng Lục Thất không muốn tính chung cả vạn lượng tiền lãi vào giá trị Tú trang, cho dù có tính vào thì cũng là đợi sau này sẽ thương lượng với Ngọc Trúc sau, bởi vì số tiền lời kia là hắn mạo hiểm tính mạng mới có được.
- Tất nhiên công tử nói như vậy thì ta cũng đồng ý, sau này một nửa Tú trang thuộc về công tử, một nửa khác thuộc về ta và Kim Trúc.
Ngọc Trúc dịu dàng đồng ý.
- Đa tạ tỷ tỷ, kì thực ta mua một nửa Tú trang, nguyên nhân chính là Tú trang chính là một nửa gia đình của ta ở kinh thành, ta ở kinh thành tìm được vị hôn thê thất lạc nhiều năm, vị hôn thê của ta không muốn về huyện Thạch Đại sinh sống, cho nên Tú trang sau này chính là nhà của vị hôn thê của ta.
Lục Thất ôn tồn nói ra nguyên do.
Ngọc Trúc và Lục Châu nghe xong sắc mặt khẽ biến, Ngọc Trúc kinh ngạc nói:
- Vị hôn thê của công tử? Nàng... về sau sẽ sống ở Tú trang sao?
- Đúng vậy, nhưng tỷ tỷ yên tâm, Tú trang có hai tòa nhà , vị hôn thê của ta sau này sẽ chỉ tới nhà giữa, ŧıểυ Mai và Lý Tuyết Tâm cũng ở lại nhà bên cạnh. Đợi sau này tỷ tỷ dọn về, có thể cùng Tư Trúc, Tư Ngọc, Uyển Ngọc và Băng Nhi ở tại nhà của tỷ tỷ, ta có thể cam đoan với tỷ tỷ, sau này vị hôn thê của ta tuyệt đối sẽ không quấy rối cuộc sống của tỷ tỷ.
Lục Thất trịnh trọng giải thích.
Mặt Ngọc Trúc trầm xuống, mặt Lục Châu cũng có chút lo lắng không yên, hai người biết Tú trang có hai nữ chủ nhân là thế nào, Lục Thất quay đầu nhìn Lục Châu, ôn tồn nói:
- Châu Nhi, sau này nàng không cần quan tâm, sau này nếu nàng không muốn ở lại kinh thành, ta dẫn nàng về huyện Thạch Đại sống.
Lục Châu bất an khẽ kêu một tiếng, Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Công tử, tính tình của vị hôn thê của công tử có ôn hòa không?
Lục Thất nghe câu hỏi chần chờ một chút, ấn tượng Lâm ŧıểυ Điệp để lại cho hắn hôm nay, khiến hắn không dám nói hai chữ dịu dàng, hắn suy nghĩ một chút dịu dàng nói:
- Ta mới gặp lại vị hôn thê, vẫn chưa hiểu rõ tính tình của nàng cho lắm, nhưng tỷ tỷ yên tâm, nếu như tỷ tỷ gả cho ta, ta sẽ viết cho tỷ tỷ và Tư Trúc các nàng một cái công văn, cam đoan cho mọi người tự do và có quyền sở hữu tài sản riêng.
Đôi mi thanh tú của Ngọc Trúc hơi nhíu lại, dịu dàng nói:
- Công tử, ta hỏi môt câu, công tử ở huyện Thạch Đại có phải cũng có thê thiếp rồi đúng không?
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta ở huyện Thạch Đại cũng có một thê tử và vài thiếp thất rồi, các nàng đều là người ôn hòa, hơn nữa tính tình của thê tử Tân Vận Nhi là dịu dàng nhất.
Lục Châu chợt dịu dàng nói:
- Công tử, thiếp nhớ rõ công tử từng nói ở cố hương không có thê thiếp.
Lục Thất nhìn nàng, dịu dàng nói:
- Lúc ta ở trong quân không có thê thiếp, sau này về đến cố hương mới lấy, với tuổi của ta sau khi về quê không thể nào không thành thân. Cho dù ta không vội thành thân, mẫu thân cũng rất nhanh chóng tìm cho ta, Tân Vận Nhi chính là do nương ta làm chủ để ta lấy nàng vào cửa, nàng yên tâm đi, Tân Vận Nhi là một nữ tử thiện lương, nàng từng là tỳ nữ của thiên kim ŧıểυ thư, về xuất thân nàng ấy sẽ không khinh thường nàng.
Lục Châu ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Công tử là quan viên, sao có thể cưới tỳ nữ làm thê thất được?
Lục Thất dịu dàng nói:
- Đây là duyên phận, lúc ta mới về cố hương, trong nhà rất nghèo khó, chị dâu của ta giúp ta cầu hôn một thiên kim ŧıểυ thư, chỉ tiếc là thiên kim ŧıểυ thư một lòng muốn gả cho một văn nhân tao nhã, lúc ấy Tân Vận Nhi và cô cô của nàng thay mặt nhà kia đến gặp ta. Sau việc hôn nhân không thành, cô cô của Tân Vận Nhi liền chuộc thân cho Vận Nhi, lấy thân phận nữ nhi Tân gia cầu khẩn mẹ ta đồng ý hôn sự, mẹ ta thấy Tân gia không chê gia cảnh nhà ta bần hàn rất cảm động. Lúc đầu chỉ định lấy về làm thiếp nhưng Tân gia chuẩn bị cho Tân Vận Nhi ba nghìn lượng bạc trắng làm của hồi môn, mẹ ta sau khi nhận được rất cảm động, liền bảo ta lấy nàng về làm thê tử, mà ta cũng thích tính cách hiền thục dịu dàng của Vận Nhi, cũng không phản đối quyết định của mẫu thân.
Lục Châu ồ một tiếng, Lục Thất lại dịu dàng nói:
- Họan nạn mới biết chân tình, Lục gia vốn là một gia tộc sa cơ thất thế, lúc ta không có nhà, ŧıểυ muội và di nương của ta bị bắt phải bán mình vào đi làm nô tỳ cho người ta. Ba nghìn lượng bạc đối với phú hộ trong kinh thành chỉ rất nhỏ nhưng ở huyện Thạch Đại thì là vô cùng giàu có, ở huyện Thạch Đại ba bốn trăm lượng có thể mua được một mỹ nữ, nhưng ở kinh thành mỹ mạo như vậy phải dùng đến vạn lượng bạc để chuộc thân.
Ngọc Trúc mặt khác thường nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Nghe công tử nói như vậy, vậy thê thiếp của công tử ở huyện Thạch Đại đều là mỹ nhân nha.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Các nàng có lẽ không xinh đẹp bằng tỷ tỷ, nhưng ta rất thích các nàng, ta cưới thê nạp thiếp rất trọng tình cảm, cưới về sẽ chăm sóc cả đời, tuyệt đối không có chuyện có mới nới cũ.
Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- So sánh giá trị con người của công tử, ta nhận ra công tử rất thích thê thiếp ở huyện Thạch Đại, nếu ta nương nhờ công tử, một ngày nào đó ta muốn đến ở huyện Thạch Đại, không biết có được không?
- Đương nhiên được, ta từng nói quan hệ giữa ta và tỷ tỷ là quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, tỷ tỷ sau khi phó thác cho ta, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi, nhưng trước lúc tỷ tỷ phó thác cho ta ta có một yêu cầu. Một là sau khi tỷ tỷ gả cho ta không được tiếp tục sống cuộc sống như vậy nữa, tỷ tỷ chỉ có thể giống như thiên kim ŧıểυ thư tìm một người tốt nương tựa cả đời. Hai là sau khi tỷ tỷ nương nhờ, ta chỉ cho tỷ tỷ thời gian một năm để tìm kiếm người có thể nương tựa, qua một năm tỷ tỷ sẽ trở thành thiếp thất chân chính của ta. Ba là sau khi tỷ tỷ phó thác cho ta chính là thiếp thất của ta, tỷ tỷ không thể cự tuyệt chuyện vợ chồng. Nếu ba yêu cầu này tỷ tỷ không thể đồng ý vậy ta không thể để tỷ tỷ nương nhờ rồi.
Lục Thất nghiêm nghị đưa ra yêu cầu.
Ngọc Trúc nghe xong ngẩn ra, khác thường nhìn Lục Thất một cái, gật đầu dịu dàng nói:
- Yêu cầu của công tử đối với ta mà nói quả thực là rất khoan dung rồi, ta đồng ý.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ tín nhiệm ta, ta rất vui, có một điều ta muốn bổ sung một chút, bây giờ Lý Tuyết Tâm và ŧıểυ Mai nguyện ý làm thiếp thất và thiếp tỳ của ta, ta quyết định thu nạp các nàng, việc này mong tỷ tỷ thứ lỗi. Ngoài ra Tư Trúc , Tư Ngọc, Băng Nhi và Uyển Ngọc các nàng về sau lựa chọn gả cho ai mong tỷ tỷ không can thiệp, ta đã đồng ý cho các nàng sau này có thể tự mình quyết định.
Ngọc Trúc sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Tư Trúc và Tư Ngọc còn nhỏ, nên tự mình quyết định việc gả cho ai, Băng Nhi và Uyển Ngọc sao có thể để cho các nàng tự mình chọn lựa việc gả cho ai.
Lục Thất sửng sốt, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ không muốn cho các nàng tự mình lựa chọn sao?
- Ta đương nhiên không muốn, công tử tâm tính thiện lương muốn làm việc thiện, nhưng sáu tỷ muội Lục gia là do ta dùng bạc cứu được, công tử thích Tuyết Tâm và ŧıểυ Mai, ta có thể nhường cho, Tư Trúc và Tư Ngọc cũng giống ta, ta nhất định sẽ đối xử tử tế. Uyển Ngọc và Băng Nhi nếu công tử đã không cần các nàng vậy các nàng hoàn toàn thuộc về ta, ta dựa vào cái gì phải để cho các nàng được tự do lựa chọn.
Ngọc Trúc dùng lời lẽ để nói ra quyền lợi của chính mình.
Lục Thất nghe xong kinh ngạc, hắn lúc này mới phát hiện ra một mặt thật của Ngọc Trúc, lời của Ngọc Trúc hắn cũng không nói là có gì không đúng, thực tế là hắn chuyên quyền xâm phạm vào quyền lợi của Ngọc Trúc, điều này khó nói, không khí trong phòng vô cùng nặng nề.
Một lúc lâu sau Ngọc Trúc mới dịu dàng nói:
- Mong công tử không trách ta vô lễ, ta là một kỹ nữ, vô cùng coi trọng tài vật, không biết dùng bạc bằng xương máu kiếm ra đi cứu khổ cứu nạn, ta cứu nữ nhân Lý gia cũng là vì tình cũ, là ta cam tâm tình nguyện cứu, mong công tử có thể hiểu được