Kiến Khang đại trưởng công chúa lại không tán thành lắc đầu: “Gả tốt cái gì? Khi nàng gả đi Tấn Giang Hầu còn chưa thành danh, trong trận bình định phản loạn kia Tấn Giang Hầu mới hiển lộ ra, lập kỳ công. Huống chi mẹ chồng nàng... haizzz, mẹ chồng nàng vốn đến Tiêu gia cầu hôn chính là Tiêu Lan, Tiêu gia cho phép lại là Tiêu Huỳnh, mẹ chồng Tiêu Huỳnh thấy Tiêu Huỳnh liền tức giận dễ sợ. A Huỳnh hài tử này thật đáng thương. Cho nên nói, không quan tâm là nam nhân hay nữ nhân, muốn trường thọ nhất định phải trường thọ, không thể bỏ hài tử của mình còn tấm bé lại, mặc cho người khi dễ. Cha a Huỳnh cũng là vị tài tử đó, nếu như còn sống, a Huỳnh nào đến mức ở nhà mẹ bị khinh bỉ, đến nhà chồng lại chịu cơn tức của mẹ chồng chứ.”
“Ngài nói đúng lắm.” Cổ thị nghe mà mê mẩn.
Kiến Khang đại trưởng công chúa tuổi tác đã cao, nàng phải ra khỏi cửa chính là đại sự, biết nàng lão nhân gia muốn làm người mai mối cho La thế tử phủ Tấn Giang Hầu và cô nương Ngôn Trung thừa, từ trên xuống dưới nhất thời bận rộn vội vàng, chuẩn bị hầu hạ Kiến Khang đại trưởng công chúa lên đường.
Sau khi Tấn Giang Hầu đi ra khỏi phủ Kiến Khang đại trưởng công chúa vẫn không trở về La gia mà ngược lại đi Lâm phủ phố Trường Anh.
La Giản đang ngồi đối diện ăn điểm tâm với Lâm Thấm, La Giản có phần đưa đám, Lâm Thấm giơ tay cầm miếng bánh gạo nhỏ nhắn xinh xắn lên quan sát, cảm thấy dáng dấp miếng bánh gạo này rất hợp với tâm ý của nàng, nên cười hì hì bỏ vào trong miệng, ăn say sưa ngon lành.
La Giản kể khổ với nàng, “A Thấm, cháu nói làm thế nào giờ, phụ thân của Ngôn tiên sinh lại đánh cậu ra ngoài rồi.”
Lâm Thấm giơ tay nhỏ bé trấn an vỗ vỗ hắn, “Cậu, không ngừng cố gắng nha, kẻ có chí chuyện mới thành.”
Tấn Giang Hầu tự cao tự đại đi vào, nghe được nàng còn bé xíu như vậy mà nói được cả hai câu thành ngữ, vui vẻ ẩn hiện trên mặt.
“Vậy ngày mai cậu vẫn đi tiếp. A Thấm, nếu như Ngôn đại nhân lại đánh cậu ra ngoài thì sao?” La Giản vừa ăn điểm tâm vừa hỏi Lâm Thấm.
Lâm Thấm ngây thơ hồn nhiên, “Bị đánh ra ngoài thì lại đi nữa, Ngôn tiên sinh có dáng dấp đẹp như thế, dù sao cháu muốn Ngôn tiên sinh làm mợ cháu rồi, không cần người khác.” Ngồi chồm hổm trên ghế nhỏ, nâng tay nhỏ bé lên vỗ vai La Giản, ân cần khích lệ, “Cậu, cậu cũng đừng cô phụ kỳ vọng của cháu nha.”
“Được, cậu nhất định không cô phụ kỳ vọng của ŧıểυ a Thấm!” La Giản nhiệt huyết sôi trào.
“Cậu thật nghe lời.” Lâm Thấm tươi cười rạng rỡ.
Khóe mặt Tấn Giang Hầu giật giật, sải bước đi tới bên cạnh bàn, “La Giản, tránh ra.”
La Giản ngước mắt thấy cha tới, vội đứng lên, “Cha sao cha lại tới rồi? Mời ngồi, mời ngồi.” Nói liên tục hai lần mời ngồi, cầm tay áo lau sơ cái ghế, mời Tấn Giang Hầu ngồi.
“Cậu đối với ông nɠɵạı vô cùng...” Lâm Thấm ngồi không yên, chồm hổm trên ghế nhỏ, chống cằm, hứng chí nhìn hai cha con Tấn Giang Hầu, “Vô cùng... vô cùng nịnh hót nha.”
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra được từ mà nàng cho là rất thích hợp.
Tấn Giang Hầu hào sảng khí phái ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Kể từ khi ŧıểυ a Thấm lo lắng muốn để cho hắn cưới Ngôn tiên sinh về làm mợ cho cháu, hắn liền vô cùng nịnh hót ông nɠɵạı.”
La Giản buông thõng tay đứng bên cạnh, ngượng ngùng cười.
“Cậu cũng vì cưới mợ cho cháu.” Lâm Thấm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn La Giản, cảm động không thôi, “Cậu đối xử tốt với cháu như vậy mà.”
Tấn Giang Hầu: ... ...
Không biết nên nói gì mới được rồi.
La Giản cũng há hốc mồm cứng lưỡi.
Lâm Thấm đảo tròng mắt, cơ trí trèo xuống ghế, chạy đến trước mặt Tấn Giang Hầu, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười đến vô cùng lấy lòng, “Ông nɠɵạı, vậy ông phải nghĩ biện pháp giúp cậu cưới mợ về đi, ông có bản lĩnh lớn như vậy mà.”
La Giản đứng ở bên, giơ ngón tay cái với Lâm Thấm.
Tấn Giang Hầu tỏ vẻ nhàn nhạt, không có biểu cảm gì, “Ngôn đại nhân đã gật đầu, ông nɠɵạı mới vừa đi mời Kiến Khang đại trưởng công chúa làm bà mối, Kiến Khang đại trưởng công chúa cũng đã đồng ý, ngày mai sẽ đến Ngôn gia cầu hôn.”
La Giản bỗng ngồi thụp xuống, vừa kích động lại hưng phấn, không thể tin được vào tai của mình, luôn miệng hỏi, “Cha, cha nói là sự thật sao? Là thật sao? Ngôn đại nhân thật sự đồng ý vụ hôn nhân này rồi hả? Thật sự muốn gả nữ nhi cho con sao?”
Tấn Giang Hầu không thể nhìn nổi dáng vẻ không có tiền đồ này của hắn, hừ một tiếng, “Cha còn có thể gạt con sao.”
La Giản xoa xoa tay, vui mừng không biết làm sao mới được rồi, ngửa mặt lên nhìn Tấn Giang Hầu hồi lâu, nói ra một câu, “Ngài là cha ruột của con!”
“Ngài là cha ruột của con!” Lâm Thấm cũng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngây ngô giống như La Giản nhìn về phía Tấn Giang Hầu.
“Hài tử thật tốt, đều bị con mang ngốc rồi.” Tấn Giang Hầu cau mày, “A Thấm rất thông minh, vào lúc này sao lại đi theo con gọi cha? Nhất định là con ngốc, mang hài tử cũng ngốc theo.”
“Cháu thà ngốc.” Lâm Thấm lập tức xoay người ôm lấy cổ La Giản không buông, mặt cảnh giác nhìn Tấn Giang Hầu, giống như Tấn Giang Hầu sẽ cướp cậu của nàng đi vậy.
Tấn Giang Hầu chinh chiến nửa đời, uy danh hiển hách, đối mặt với Lâm Thấm hài tử như vậy thế mà lại không hề có một chút biện pháp nào.
Cha con ba người Lâm Phong, Lâm Khai, Lâm Hàn từ bên ngoài đi vào, thấy một màn trước mắt này đều cảm thấy buồn cười.
La Giản ôm Lâm Thấm, hơi ngượng ngùng nói: “Muội phu, ngày mai Kiến Khang đại trưởng công chúa sẽ đến Ngôn phủ xin cưới.”
Lâm Phong mừng rỡ, “Ngôn đại nhân đồng ý? Còn mời được Kiến Khang đại trưởng công chúa làm bà mối, đây thật sự quá tốt rồi, Kiến Khang đại trưởng công chúa không chỉ địa vị tôn quý, càng thêm phúc thọ song toàn.”
Lâm Khai và Lâm Hàn cũng chúc mừng La Giản, “Cậu, chúc mừng chúc mừng.” Lại nói lời vui mừng với Tấn Giang Hầu, “Ông nɠɵạı, chúc mừng ông nhanh chóng có thể uống trà con dâu.”
Lâm Thấm ôm cổ La Giản, bím tóc sắp vểnh lên trời, “Là cưới mợ cho cháu, biết không?”
Dáng vẻ nhỏ bé dương dương hả hê thật sự quá thú vị rồi, người cả nhà cười ầm lên.
Tấn Giang Hầu biết La Giản sẽ ở Lâm phủ, đặc biệt tới gọi La Giản cùng về nhà. Trêu chọc Lâm Thấm chơi một lúc, lại thương lượng vài chuyện với Lâm Phong, Tấn Giang Hầu lại phải đi.
Lâm Thấm đã tiếp nhận cách nói “Ông nɠɵạı và cậu là thân thích, thân thích không thể ở chung một chỗ, thường xuyên qua lại đã rất tốt rồi”, cho nên Tấn Giang Hầu và La Giản phải đi, nàng không khóc không náo, cười híp mắt phất tay từ biệt ông nɠɵạı và cậu, “Rảnh rỗi tới thăm cháu nha, ngàn vạn lần không được quên cháu đó.”
“Không quên được, không quên được.” La Giản luôn miệng bảo đảm với nàng.
Hôm nay có lẽ Tấn Giang Hầu thật vui mừng, khó có được nói đùa, “ŧıểυ a Thấm, phải nhớ cháu dễ dàng, quên mất cháu cũng thật khó khăn.’
Tiễn ông nɠɵạı và cậu, nàng vui mừng thật lâu, lúc thì khoác lác, “Cậu phải cưới mợ cho con nha”, lúc lại khoe khoang, “Ông nɠɵạı nói quên con rất khó nha, hì hì”, cuối cùng khoe khoang còn chưa đã ghiền, để Lâm Phong ôm nàng đi Thấm viên, bốc phét một lần với đại Bạch và ŧıểυ Hôi.
Mặc dù hiện giờ Lâm gia có sẵn voi con và nai con, nhưng Lâm Thấm vẫn thích đại Bạch và ŧıểυ Hôi nhất, có lời gì chỉ thích nói với hai con vật này.
Lâm Phong đang mang theo ŧıểυ nữ nhi bảo bối chơi đùa ở Thấm viên, Lâm Khai mang tới một phong thư, “Lá thư này đặc biệt cho nhị ŧıểυ thư Lâm gia, trên đó viết nhị ŧıểυ thư tự mở. Nhị ŧıểυ thư, ca ca có thể mở thay muội không?”
Lâm Thấm nhón chân lên tò mò liếc nhìn, “Do ai viết vậy? Phủ Tương Dương trưởng công chúa? Vậy chắc là Luân ca ca viết rồi.”
Biết mình không nhận được mấy chữ, cười ngọt ngào đẩy thư vào ngực Lâm Khai, “Đại ca, ca mở ra cho muội đi, đọc cho muội nghe.”
Lâm Khai cười khẽ, “Ừm, đại ca đọc cho muội nghe, nếu muội nghe không hiểu, còn có thể giảng giải cho muội một chút.”
Lâm Thấm cười hì hì.
Lâm Khai mở thư ra nhìn, “Thư này viết rất thông tục dễ hiểu, đại ca đọc một lần a Thấm muội sẽ hiểu. Lá thư này đúng là do Lương Luân viết, hắn nói hôm nay hắn đi theo Tương Dương trưởng công chúa thỉnh an thái hậu và hoàng thượng, hoàng thượng nghe nói nhị ŧıểυ thư Lâm gia kiêu ngạo giống như con ŧıểυ khổng tước, nên hứng thú ban thưởng một con ŧıểυ khổng tước cho ŧıểυ a Thấm chúng ta. Lương Luân xung phong nhận việc muốn đích thân mang con ŧıểυ khổng tước này tới, đại khái giờ Tỵ ngày mai sẽ tới, xin Lâm nhị ŧıểυ thư thu xếp công việc bớt chút thời giờ tiếp đãi.”
Mặc dù có vài từ Lâm Thấm còn không hiểu được hàm nghĩa cụ thể, nhưng nàng hiểu được ý tứ đại khái, vui mừng nhảy lên, “Muội sẽ có một con ŧıểυ khổng tước rồi hả?”
Lâm Khai khom lưng nhéo lấy cái mũi nhỏ của nàng, lại cười nói: “Đúng, ŧıểυ a Thấm sẽ có một con ŧıểυ khổng tước, hơn nữa còn do hoàng đế bệ hạ ban cho, lai lịch rất lớn đấy.”
Lâm Phong giỏi khen nữ nhi nhất, kinh ngạc nhướng mày, “ŧıểυ a Thấm của chúng ta được bệ hạ ban cho vật sống rồi, đây là vinh dự bao lớn chứ, ŧıểυ cô nương nào đều không thể so sánh được!”
Lâm Thấm có hình có dạng gật đầu, “Ừm, con cũng cảm thấy như vậy.”
Nàng ngẩng đầu nhỏ lên, chắp tay nhỏ bé, bước đi thong thả đến trước mặt đại Bạch, “Ta sẽ có thêm con ŧıểυ khổng tước rồi, biết không? Nếu như ngươi lại không nghe lời, ta sẽ thích ŧıểυ khổng tước, không thích ngươi.”
Đại Bạch “Két, két” kêu hai tiếng, cũng không biết nó có ý gì.
Lâm Thấm lại bước đi thong thả đến trước mặt ŧıểυ Hôi, dẫn dắt từng bước, “Ta sẽ có thêm con ŧıểυ khổng tước rồi, ŧıểυ Hôi ngươi nghe lời nhất, cũng phải dạy cho ŧıểυ khổng tước nghe lời, biết không?”
Thấy ŧıểυ Hôi phục tùng “Ừm bee --”, hài lòng gật đầu một cái.
Lâm Phong và Lâm Khai đều cười đến mềm nhũn.
Cho nên ngày hôm nay Lâm Thấm ŧıểυ cô nương từ Thấm viên trở về, không phải do phụ thân ôm nàng, cũng không phải do ca ca ôm nàng, mà nàng tự đi bộ -- Lâm Phong và Lâm Khai cười không còn hơi sức rồi, không ôm được nàng.
----
Tấn Giang Hầu và La Giản trở lại Hầu phủ, đi thẳng đến Vinh An đường.
Tiêu thị mặt vàng vọt nằm nghiêng trên tháp, nhìn thấy Tấn Giang Hầu đi vào, nàng uất ức chảy nước mắt xuống, “Lời đồn đại trong kinh mấy ngày gần đây, Hầu gia có nghe nói không? Ta khổ sở vất vả lo liệu cho cái nhà này mười mấy năm, quay đầu lại lại rơi xuống danh tiếng mẹ kế ác độc. Cái gì mà La gia và Ngôn gia vốn định thân, cái gì mà sau đó ta lại cứng rắn thay đổi tân nương, thật sự là lời nói vô căn cứ. Hầu gia, đây vốn là lời bịa đặt từ không mà có.”
Lời đồn đại này thật sự oan uổng nàng mà. Nàng thật sự đổi Ngôn Yên mà La Giản trúng ý thành Nhương thị, nhưng mà phủ Tấn Giang Hầu chưa hề nghị hôn với Ngôn gia, càng chưa hề hạ lễ cầu hôn, nàng chỉ thiết kế để La Giản đồng thời nhìn thấy Ngôn Yên và Nhương thị, cho rằng muốn đón dâu sẽ là Ngôn Yên nên hớn hở đồng ý hôn sự mà thôi.
“Nếu là lời nói vô căn cứ, cần gì để ý đến.” Tấn Giang Hầu lạnh nhạt nói.
Tiêu thị thấy Tấn Giang Hầu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nước mắt càng thêm mãnh liệt, run rẩy hỏi, “Vậy còn thanh danh của ta đây? Hầu gia, ta có danh tiếng như vậy, lui về sau còn ra cửa gặp người như thế nào chứ.”