Dưới gối Ngôn Trung thừa cũng chỉ có đôi tỷ đệ Ngôn Yên và Ngôn Vĩ, hắn yêu hai hài tử hơn cả tính mạng, Ngôn Yên vẫn núp trên núi không chịu về nhà, không chịu lập gia đình, trong lòng hắn có thể không gấp gáp sao? Hiện giờ mỗi ngày La Giản đều đến Ngôn gia tỏ rõ quyết tâm, Tấn Giang Hầu tự mình thay con yêu cầu hôn, hơn nữa lời đồn đại trong kinh, hoàng đế ban thưởng chữ, hắn có đầy đủ lý do để gật đầu đồng ý.
La Giản mới vừa hòa ly Nhương thị, nếu như Ngôn gia nhanh chóng hứa hôn, ở trong cái nhìn của người đời khó tránh khỏi có phần không hợp tình người, dễ dàng đưa tới chỉ trích. Nhưng có lời đồn đại trong kinh làm nền, mọi người đều biết được La Giản và Ngôn Yên mới là một đôi hôn phu hôn thê, chỉ vì gặp phải mẹ kế ác độc của hai bên mới có thể phí thời gian chậm trễ nhiều năm như vậy, biến thành đáng thương.
Lời đồn đại đã cho Ngôn Trung thừa bậc thềm bước xuống, hơn nữa hoàng đế ban thưởng chữ, vậy càng là một chuyện tốt mọi người ca tụng rồi. Gặp phải tình huống như thế này, Ngôn Trung thừa thật sự có thể thu hồi tất cả nỗi băn khoăn, thật vui mừng gả nữ nhi rồi.
Ngôn Trung thừa là gia trưởng nhà gái, vẫn tương đối căng thẳng. Nên Tấn Giang Hầu nhiệt tình hơn hắn nhiều, lúc này đổi giọng gọi “Thân gia”, cũng khiêm tốn thỉnh giáo, “Thân gia, ta đã xem hoàng lịch, ngày mai chính là ngày hoàng đa͙σ, ta xin người làm mai tới cửa xin, được chứ?”
Ngôn Trung thừa khẽ nhếch, “Hầu gia cần gì phải quá gấp gáp vậy.”
Trong lòng người làm cha này cũng rất kỳ quái, khi nữ nhi không muốn gả cho người Ngôn Trung thừa trông mong sốt ruột, lo lắng cho chung thân của nàng, hiện giờ nữ nhi sẽ phải gả đi, lại cảm giác không nỡ, chỉ muốn đẩy hôn sự về sau, ghét bỏ Tấn Giang Hầu quá mức gấp gáp.
Tấn Giang Hầu mỉm cười, “Thân gia, đâu có gì quá gấp gáp đâu, khuyển tử đã ở độ tuổi này rồi, chính là năm nay cưới thê, nhanh nhất cũng phải sang năm mới có thể sinh con được. Cho đến nay La gia còn không có thế tôn, ta có thể không gấp gáp sao?”
Sức tưởng tượng của Ngôn Trung thừa rất phong phú, nghe lời Tấn Giang Hầu nói, trước mắt lập tức xuất hiện hai đứa trẻ nít trắng trẻo mập mạp, giống Ngôn Khoa, Ngôn Trật lúc vừa mới sinh ra như đúc, làm cho người ta yêu thương, hắn không khỏi tim đập thình thịch, nói: “Vậy liền ngày mai đi.”
Nhanh chóng làm hôn sự, hắn tiện ôm cháu nɠɵạı.
Tấn Giang Hầu cười chắp tay, “Ngày mai mời bà mối qua phủ.”
Sắc mặt của Ngôn Trung thừa cũng không quá tốt, “Đề cập tới chuyện hôn sự, đưa Văn Nhân đến Ngôn gia ở mấy ngày được không?”
Tuy rằng Ngôn Trung thừa nghiêm mặt, nhưng trong mắt lại mơ hồ ngấn lệ chớp động, Tấn Giang Hầu rầu rĩ trong lòng, gật đầu nói: “Văn Nhân vô cùng nên thân cận nhiều hơn với mẫu thân, qua ngày mai, ta sẽ lệnh cho khuyển tử đưa con bé đến Ngôn gia làm phiền mấy ngày.”
“Văn Nhân đáng thương.” Ngôn Trung thừa tỏ vẻ phiền muộn.
Tấn Giang Hầu lặng lẽ không nói gì.
La Văn Nhân đúng là vô cùng đáng thương. Mặc dù Ngôn Yên sẽ phải đến phủ Tấn Giang Hầu, nhưng trên danh nghĩa nàng vẫn chỉ có thể là mẹ cả của La Văn Nhân mà không phải là mẹ đẻ, La Văn Nhân vẫn có thân phận thứ nữ như trước, đây là không thể nào sửa đổi được -- thân thế của La Văn Nhân không thể truyền ra. Nếu như thân thế của La Văn Nhân bị người người đều biết, không sai biệt lắm cũng sẽ tương đương với danh dự Ngôn Yên bị mất hết rồi, đó là chuyện phủ Tấn Giang Hầu, Ngôn gia đều không thể tha thứ được.
Ngôn Trung thừa bước chân nặng nề ra khỏi Tử Thần điện.
Tấn Giang Hầu yên lặng đi theo phía sau hắn.
Mặc dù bây giờ coi như tất cả đều có kết cục vui vẻ, nhưng tổn thương trước kia thì sao? Vết rách trước kia thì sao? Rõ ràng còn tại đó, là vĩnh viễn không xóa đi được.
Tấn Giang Hầu ra cửa cung, chưa trở về phủ mà đi thẳng đến phủ Kiến Khang đại trưởng công chúa.
Kiến Khang đại trưởng công chúa là cô của đương kim hoàng đế, một vị công chúa trường thọ nhất trong hoàng thất, hiện giờ đã bảy mươi tuổi rồi. Năm mười sáu tuổi nàng gả thấp cho con út Định Quốc Công phủ Hình Thành, cùng với phò mã rất ân ái, bây giờ đã con cháu đầy đàn, cành lá rậm rạp. Trong kinh thành nếu như muốn tìm một vị làm mai phúc thọ song toàn, thân phận tôn quý, đại khái không có vị nào có thể so sánh được với Kiến Khang đại trưởng công chúa rồi.
Kiến Khang đại trưởng công chúa rất hiếm gặp khách, nhưng mà Tấn Giang Hầu trọng thần trong triều như vậy cầu kiến, nàng vẫn nguyện ý tự hạ thấp địa vị gặp mặt một lần.
Tấn Giang Hầu không nói nhảm lời khách sáo gì, gặp mặt hành lễ vấn an xong, nói thẳng ý đến.
Kiến Khang đại trưởng công chúa tóc bạc bới lỏng nghe được ý Tấn Giang Hầu tìm đến, rất cảm khái, “ŧıểυ tức phụ tên a Huỳnh trước đó của ngươi rất dịu dàng, thường thường theo lão bà tử ta đây ngồi dưới tàng cây uống trà, mặc dù có thể không nói lời nào, lại khiến cho cả người ta đây đều thoải mái. A Huỳnh đã mất đi nhiều năm như vậy, ta nghĩ đến nàng còn cảm thấy đáng tiếc. Là con trai duy nhất mà nàng lưu lại muốn cưới con dâu sao? Được, ta đây sẽ làm người mai, cũng coi như cho a Huỳnh ở dưới cửu tuyền một giao đãi đi.”
Tấn Giang Hầu liên tục bái tạ.
Có thể mời được Kiến Khang đại trưởng công chúa làm mai, La Giản và Ngôn Yên thật sự rất có mặt mũi rồi.
Tấn Giang Hầu không giỏi nói chuyện, nói xong chính sự đã nhanh chóng cáo từ.
Sau khi hắn rời đi, cháu dâu của Kiến Khang đại trưởng công chúa Cổ thị mời bà cố ăn chè, Kiến Khang đại trưởng công chúa nhận lấy chén sứ nhỏ, nhíu mày mà hỏi: “Hai ngày nay ta đây dường như nghe nói La thế tử phủ Tấn Giang Hầu ăn thua thiệt gì chỗ mẹ kế, là xảy ra chuyện gì?”
Cổ thị biết Kiến Khang đại trưởng công chúa rất thích người trẻ tuổi hoạt bát chút, cho nên cũng không câu nệ, tươi cười rạng rỡ nói: “Chuyện này loan truyền xôn xao trong kinh, nói La thế tử vốn nghị hôn chính là cô nương Ngôn gia, đáng tiếc hai nhà đều là mẹ kế, mẹ ruột của La thế tử mất sớm, mẹ ruột của Ngôn cô nương cũng đã qua đời, đều do mẹ kế tổ chức hôn sự. Còn gia chủ của hai nhà, gia trưởng Tấn Giang Hầu thường canh giữ biên cương, khi đó Ngôn đại nhân cũng công cán bên ngoài, La thế tử lại trẻ người non dạ, Ngôn cô nương nữ hài nhi gia trong khuê phòng, càng thêm do người định đoạt, sau lại không biết thế nào bị đổi thành cô nương Nhương gia. Cô nương Nhương gia này có ám tật, tuy rằng không biết rốt cuộc là ám tật gì, nhưng sau khi xảy ra chuyện phủ Tấn Giang Hầu hưu người về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ cũng không dám lên tiếng câu gì, có thể thấy được cực kỳ nghiêm trọng. Haizzz, cô nương sẵn có ám tật, lúc bàn luận hôn sự ngược lại không nói một tiếng, đây không phải là kẻ bịp bợm sao? La thế tử đã là người trung niên, kể cả một nhi tử còn không có, tương lai phủ Tấn Giang Hầu này sẽ giao cho ai? Không trách được Tấn Giang Hầu gia lại tìm tổ mẫu làm mai mối, xem chừng hắn sốt ruột rồi, tuổi lớn như thế còn chưa thấy thế tử sinh hạ cháu ruột cho hắn đó.”
Giọng nói của nàng rất trong trẻo, nói chuyện rất lưu loát, lúc nói mang cười, một câu chuyện thật dài nói ra từ trong miệng nàng thế mà lại rất rõ ràng.
Kiến Khang đại trưởng công chúa cười lạnh, “Mười mấy năm qua rồi, ám tật lại không bị phát hiện ra, có thể thấy được La thế tử và Nhương thị có bao nhiêu xa cách. Hừ, làm hại một người vắng lạnh qua bao nhiêu năm như vậy, một người khác lại giữ gìn trong khuê, hai người làm mẹ kế này thật đúng là ác độc đấy.”
“Đúng vậy.” Cổ thị phỏng đoán tâm tư Kiến Khang đại trưởng công chúa, phụ họa nói: “Tổ mẫu nói thử xem, mẹ kế của Ngôn cô nương này là nữ nhi ŧıểυ hộ nhân gia, không lên mặt bàn không có kiến thức đã đành, Lan Lăng Tiêu thị cô nương lại cũng như vậy, không biết xấu hổ sao? Xuất thân danh môn, cách đối nhân xử thế luôn luôn cần hào phóng mới có dáng vẻ, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy hại con riêng, rõ là... haizzz, làm cho người ta không cách nào để nói nổi.”
Trên khuôn mặt tươi cười của Kiến Khang đại trưởng công chúa hiện ra nụ cười ý vị sâu xa, “Có vài người lòng cao hơn trời, mệnh bạc như giấy, đó là chuyện không có cách nào khác.”
Cổ thị thông minh, vội cầm lấy chùy mỹ nhân không nhẹ không nặng đấm chân cho Kiến Khang đại trưởng công chúa, ân cần cười nói: “Tổ mẫu chỉ bảo cháu dâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi.”
Kiến Khang đại trưởng công chúa khẽ cười cười, “Ngươi hài tử này ngược lại là một đứa thận trọng, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao cả. Năm đó cô nương nổi tiếng nhất Lan Lăng Tiêu thị chính là Tiêu Lan phu nhân hiện giờ của Tấn Giang Hầu đó, thê tử chính thức của hắn Tiêu Huỳnh cũng không thu hút gì, là nữ nhi nhị lão gia Tiêu gia, nhị lão gia Tiêu gia qua đời sớm, Tiêu Huỳnh toàn do mẫu thân nuôi dưỡng đến lớn khôn, tính tình rất dịu dàng ngoan ngoãn. Tiêu Lan và Tiêu Huỳnh ra đời cùng năm, năm hai nàng cùng mười sáu tuổi ấy, Lễ Tông hoàng đế tuổi trẻ đăng cơ muốn chọn lựa hoàng hậu trong danh môn thục nữ ở toàn bộ kinh thành...”
“Hoàng hậu?” Cổ thị nghe mà mê mẩn.
Kiến Khang đại trưởng công chúa nheo hai mắt lại, khoan thai nói: “Lúc đó Lễ Tông hoàng đế có đối tượng trúng ý, mẹ của hắn Long Đức thái hậu cũng có đối tượng trúng ý, bản thân đều kiên trì, dẫn tới đối tượng hoàng hậu chậm chạp không định ra. Các khuê tú lòng mang chí lớn tận mây xanh không thể làm gì khác hơn là chờ đợi, rồi lại chờ đợi. Lúc ấy bao nhiêu ŧıểυ thư danh môn thế gia mong đợi có thể được chọn làm hoàng hậu, ngồi xe mười sáu con ngựa kéo hào hoa, từ cửa chính Ngọ Môn tiến vào Tử Cấm thành, nhập chủ trung cung, mẫu nghi thiên hạ, sau cùng mà, ha ha.”
“Sau cùng như thế nào?” Cổ thị hỏi vội.
Kiến Khang đại trưởng công chúa lạnh nhạt nói: “Lễ Tông hoàng đế tại vị năm thứ ba, Tây Bình Quận vương Cao Lăng cấu kết với người Khương tạo phản, một đường cướp đốt giết hiếp, công phá kinh thành, dân chúng chạy tứ phía, kể cả các quan viên đều rối rít vứt bỏ chức quan không làm, chạy ra khỏi kinh thành bảo vệ tính mạng, Lễ Tông hoàng đế chết dưới tay cường đa͙σ phản bội trong hoàng cung. Giấc mộng đẹp của các thiếu nữ kia tất cả đều bể nát.”
“Không trách được Tiêu phu nhân bây giờ rõ ràng là đường tỷ, cuối cùng ngược lại thành điền phòng cho đường muội.” Cổ thị bừng tỉnh hiểu ra.
Tiêu thị nhất định là một thành viên trong đám thiếu nữ mơ ước được Lễ Tông hoàng đế chiêu làm hoàng hậu, đường muội đã xuất giá rồi, nàng vẫn còn làm giấc mộng hoàng hậu. Bất hạnh thay Lễ Tông hoàng đế bị quân phản loạn giết chết, giấc mộng hoàng hậu của nàng cũng bể nát, không thể không tìm mối lương duyên khác.
Nhưng năm đó nàng nhất định đã từng cự tuyệt rất nhiều nhà cầu hôn, đợi đến sau khi Lễ Tông hoàng đế bị giết nàng còn muốn lập gia đình thì sẽ không chọn được tốt đẹp gì ròi. Có lẽ vừa gặp đường muội chết, nàng liền làm kế thất cho Tấn Giang Hầu. Mặc dù là kế thất, nhưng dù sao cũng là vị Hầu phu nhân hiển hách, hơ nữa khi Tấn Giang Hầu bình định phản tặc nhất định đã nhất chiến thành danh, lúc đó là tướng quân trẻ tuổi uy chấn bốn phương rồi. So sánh với gả thấp đến nhà người ta làm nguyên phối, lấy tính tình của Tiêu Lan, đại khái càng muốn gả cho Tấn Giang Hầu đi.
“Trong lòng vị Tiêu phu nhân này nhất định không phục lắm. Nàng là đường tỷ, lúc nàng làm cô nương là người xuất sắc nhất trong gia tộc, đường muội lại là nữ cô nhi, chỉ có mẫu thân có thể dựa vào, so sánh với nàng dĩ nhiên kém xa. Cố tình tạo hóa trêu ngươi, đường muội làm nguyên phối, nàng thành vợ kế, đại khái suy nghĩ một chút sẽ tích tụ trong lòng đi.” Cổ thị suy đoán tâm lý của Tiêu thị phu nhân Tấn Giang Hầu.
Kiến Khang đại trưởng công chúa cười lạnh, “Không ai ngăn nàng làm nguyên phối vợ cả! Lúc đó trong triều nam tử thanh niên có địa vị thấp hơn Tấn Giang Hầu, gia thế thấp hơn Tấn Giang Hầu chẳng lẽ còn thiếu sao? Nếu như nàng muốn gả, chẳng lẽ còn không gả được sao? Là bản thân nàng ham vinh hoa phú quý, tình nguyện làm kế thất, sau khi gả đi lại mọi cách thiết kế con cái do nguyên phối lưu lại, rất bỉ ổi!”
“Còn không phải như vậy sao, lại không có ai ép nàng.” Cổ thị nghĩ mà sợ vỗ ngực, “Tổ mẫu, tôn tức mới vừa nghĩ đến một chuyện, bản thân đã bị hù chết trước. Ngài nói thử xem, nữ nhân này có thể trường thọ được không? Hài tử bị khi dễ như vậy.”
“Không riêng gì nữ nhân, nam nhân cũng giống vậy.” Kiến Khang đại trưởng công chúa than thở, “A Huỳnh, chính là vị chính thê kia của Tấn Giang Hầu, dáng dấp cực đẹp, cũng vô cùng thông minh, chỉ vì từ nhỏ không cha, ở Tiêu gia rất không được coi trọng, bị khinh bỉ khắp nơi.”