Lâm Thấm ŧıểυ cô nương nghe được tỷ tỷ nói “Chỉ có a Thấm mới có thể giúp được cậu rồi”, say mê nhắm hai mắt lại, “Muội đây quan trọng như vậy nha, hi hi.”
Thật ra thì chưa chắc nàng đã nghe hiểu được hết lời Lâm Đàm nói, nhưng mà khi người lớn nói chuyện nàng sẽ nghe không hiểu là chuyện bình thường, cũng không thèm để ý đến, chỉ biết bản thân vị nhị ŧıểυ thư Lâm gia này rất quan trọng, quá quan trọng.
Nàng mới vừa chơi đùa từ Thấm viên về, khuôn mặt nhỏ bé mềm mại ửng đỏ cực kỳ đáng yêu, lúc này cặp mắt khép hờ, dáng vẻ say mê đắm đuối, thật sự tươi đẹp linh động, quá khiến người ta yêu thích rồi.
Lâm Đàm cảm thấy tay ngứa ngáy, không nhịn được đưa tay nhéo gương mặt trơn bóng mềm mại của muội muội, “Đó là đương nhiên, ŧıểυ a Thấm nhà ta rất quan trọng, nếu chuyện cậu cần làm rời khỏi ŧıểυ a Thấm, vậy không được rồi.”
Lâm Thấm cực kỳ sung sướиɠ, ân cần nói với La Giản, “Cậu để cháu giúp cậu. Cậu, hai chúng ta phải làm gì vậy.”
La Giản vốn ngượng ngùng, Lâm Thấm vừa hỏi, hắn càng thêm ấp a ấp úng, “Cái đó, cái đó, cậu phải đi... phải đi...”
Do dự thật lâu, cũng không biết nên nói như thế nào, hắn cũng không thể trực tiếp nói cho cháu gái nhỏ rằng cậu muốn cưới nương của biểu tỷ cháu về đó chứ?
Lâm Đàm mỉm cười, “Nếu như cậu nói cả nguyên nhân hậu quả cho a Thấm, tâm linh nhỏ bé của muội ấy còn chưa rõ ràng gì, sẽ cảm thấy lẫn lộn. Chỉ cần nói cho muội ấy biết phải làm cái gì là được, đa͙σ lý ở trong đó, về sau từ từ nói cho muội ấy nghe.”
La Giản gật đầu liên tục.
Vừa mới đầu Lâm Thấm rất không vui, thở phì phò nói: “Muội là đại hài tử nha, cái gì muội cũng hiểu!” Sau đó lại thấy Lâm Đàm cười nhẹ dịu dàng nhìn nàng, dùng lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng, lại vui mừng rồi, “Tỷ tỷ nói luôn đúng, muội nghe tỷ tỷ.”
Trong lòng La Giản còn có băn khoăn, nhỏ giọng hỏi Lâm Đàm, “A Đàm, như vậy thật sự có hiệu quả sao?”
Lâm Đàm cười, “Cậu, cậu mang a Thấm đi, ít nhất sẽ không bị vô tình đánh bay ra ngoài, còn có chỗ trống nói ra.”
La Giản nhìn đứa nhỏ cười hì hì trong ngực mình, hết sức chấp nhận, “Đúng, mặc dù cậu khó ưa, nhưng mà cậu lại mang theo hài tử đáng yêu như vậy, nàng còn có thể đuổi cậu ra ngoài sao? Không thể nào.”
La Giản đầy đủ lòng tin, năn nỉ Lâm Đàm nói: “A Đàm cháu nhìn hoàng lịch hộ cậu xem, nhìn xem ngày nào là ngày hoàng đa͙σ, cậu tiện mang theo a Thấm đi.”
Lâm Đàm nói: “Hôm nào không bằng hôm nay, cậu, chính là hôm nay đi.”
La Giản hết sức kiên trì, “Vẫn chọn ngày thật tốt đi, a Đàm, đây là chuyện lớn mà.”
Lâm Đàm cười duyên, “Được rồi, cậu, cháu sẽ nhìn hoàng lịch thay cậu đi.”
Lệnh cho thị nữ cầm hoàng lịch đến xem, chỉ cho La Giản nhìn, “Cậu xem, hôm nay chính là hoàng đa͙σ, hợp xuất hành, hợp kết hôn.”
Lúc này La Giản mới hạ quyết tâm, “Vậy chính là hôm nay đi.”
Lâm Thấm biết hôm nay sẽ phải đi theo cậu làm chuyện lớn, khá lâng lâng, ngẩng đầu nhỏ lên, “Toàn dựa vào ta!”
Trượt khỏi trong ngực La Giản, đầu tiên chắp tay nhỏ bé đi hai vòng trên mặt đất, khoe khoang đủ với La Giản và Lâm Đàm, sau đó lại đi tới khoe khoang trước mặt La Thư một lần. Đáng tiếc ba cha con Lâm Phong, Lâm Khai và Lâm Hàn người lên nha môn thì ở trên nha môn, người đi học vẫn đi học, Lâm Thấm ŧıểυ cô nương không cách nào khoe khoang với bọn họ, không khỏi không đủ tâm nguyện, nên đến Thấm viên, khoe khoang khoác lác một phen với đại Bạch và ŧıểυ Hôi, “Nhị ŧıểυ thư Lâm gia phải đi làm chuyện lớn rồi, đại sự này nhất định phải phiền đến đại giá ta, ta là nhân vật rất quan trọng rất quan trọng, có hiểu không?
ŧıểυ Hôi biết điều “Ừm bee --” mấy tiếng, khiến cho Lâm Thấm cực kỳ hài lòng, đại Bạch lại vẫn còn ngạo mạn bất cận nhân tình, Lâm Thấm cứ việc khoe khoang, còn nó cứ mãi nghênh ngang không để ý đến người khác, Lâm Thấm liếc nhìn nó, thanh thúy nói: “Ngươi ghen tỵ ta như vậy cũng vô dụng, ta chính là quan trọng!” Xoay người, cất bước chân, ngang nhiên rời đi.
Trở về đổi xiêm áo ra cửa, La Thư và Lâm Đàm nhiệt tình bày mưu tính kế, thay nàng ăn mặc xong rồi, đưa nàng và La Giản ra cửa.
La Giản và Lâm Thấm ngồi xe ngựa, Lương Đống và hộ vệ phủ Tấn Giang Hầu cưỡi ngựa, còn dẫn theo hai ŧıểυ nha đầu hầu hạ trà nước, một đoàn người rầm rộ ra khỏi phố Trường Anh.
“Cậu, chúng ta đi đâu vậy?” Lâm Thấm dựa vào trên người La Giản, hơi hăng hái hỏi.
“Chúng ta lên núi.” Trên diện mạo La Giản bao phủ vẻ ảo mộng không tương xứng với tuổi tác của hắn, dịu dàng nói cho Lâm Thấm, “A Thấm, Tây Sơn có trường tư học, tên là Tuệ Linh nữ học, do vị nữ tiên sinh mở ra. Cậu đang dẫn cháu đến đó.”
“Cháu phải đi học sao?” Lâm Thấm trở mình bò dậy, cao hứng bừng bừng hỏi.
La Giản nhìn vào đôi mắt to trong suốt của nàng, thật sự không đành lòng khiến nàng thất vọng, ấp úng nói: “A Thấm muốn đi học sao? Vậy cậu đi hỏi thăm trường học cho cháu đi. Tuệ Linh nữ học... thu học sinh phải từ sáu tuổi trở lên... A Thấm, tuổi của cháu còn chưa đủ đó nha.”
Lâm Thấm hiểu ý tứ của cậu nàng, không khỏi rất tức giận, ưỡn bộ ngực nhỏ lên. “Hừ, tuổi nhỏ thì sao chứ, có chí không ở lớn tuổi! Gặp được tiên sinh, cháu cần phải nói đa͙σ lý với tiên sinh!”
La Giản ngẩn ngơ, “A Thấm, cháu ngay cả có chí không ở lớn tuổi cũng có thể nói sao.”
“Đó là đương nhiên.” Lâm Thấm vui mừng khấp khởi, “Khi nhị ca nói cháu quá nhỏ không hiểu chuyện, cha cháu nương cháu còn có đại ca và tỷ tỷ cháu sẽ giúp đỡ cháu cãi lộn với nhị ca, có chí không ở lớn tuổi đấy, hi hi.”
La Giản sờ lỗ mũi.
Thì ra Lâm Hàn vị nhị ca này nói ŧıểυ a Thấm, bên người nàng sẽ có mấy người dạy nàng cãi lộn, do đó tuy nàng còn nhỏ tuổi nhưng đã học xong được có chí không ở lớn tuổi rồi.
Càng đi ra ngoài thành, phong cảnh càng tươi đẹp, Lâm Thấm nhìn ra ngoài theo cửa sổ xe, say sưa ngon lành, “Cậu xem kìa, trong sông có con ngỗng, mỏ màu vàng.”
La Giản theo ánh mắt của nàng nhìn sang, cười, “ŧıểυ a Thấm, đó là con vịt đó, không phải con ngỗng đâu.”
Lâm Thấm nhận lầm vật sống, cảm thấy thật mất mặt, nói thầm nho nhỏ, “Là con vịt sao, vì sao có dáng vẻ giống đại Bạch vậy? Cái này không trách cháu được.”
La Giản nhịn cười, “Đúng đúng đúng, không trách ŧıểυ a Thấm của chúng ta được, chỉ trách dáng dấp của con vịt này, dáng dấp không giống con vịt, lại giống như con ngỗng.” Dỗ Lâm Thấm một lúc lâu, dỗ nàng lại cao hứng lại rồi.
Đến dưới chân Tây Sơn, bắt đầu phải lên núi rồi.
Đường núi không dễ đi, xe ngựa đi rất chậm, còn hơi lắc lư, La Giản kêu Lâm Thấm, “ŧıểυ a Thấm, tới đây cậu ôm cháu.”
Lâm Thấm cũng cảm thấy lắc lư sợ, cười hì hì nói: “Được đó được đó, tránh khỏi lắc lư đến cái mông nhỏ của cháu.” Ngồi vào trong lòng La Giản, thoải mái cũng không lắc lư đến nàng, lên đến giữa sườn núi.
La Giản ôm Lâm Thấm xuống xe ngựa. Cảnh núi rất đẹp, Lâm Thấm ngước đầu nhỏ nhìn chung quanh, nhìn đến si mê, “Cậu, đi học ở đây rất tốt nha. Vừa đi học, vừa ngắm phong cảnh.”
La Giản nhìn bốn chữ lớn “Tuệ Linh nữ học” thanh nhã xinh đẹp tròn trịa cách đó không xa, tim đập thình thịch, Lâm Thấm nói cái gì, hắn chắc không nghe thấy.
Lâm Thấm thấy cậu không trả lời nàng, rất không hài lòng, giơ hai cánh tay nhỏ ra sức xoay mặt của La Giản lại, “Cậu, cháu đang nói chuyện với cậu đấy.”
Lúc này La Giản mới như vừa từ trong mộng mới tỉnh, “ŧıểυ a Thấm, cháu đang nói gì với cậu vậy? Xin lỗi xin lỗi, cậu không nghe thấy.”
Ánh mắt, giọng nói giống như đúc với Lâm Hàn khi phát hiện nàng phân tâm, không tập trung nghe giảng lúc dạy nàng học.
La Giản cười ha ha, “Ha ha, là cậu không tốt, cậu không tốt. Mới vừa rồi ŧıểυ a Thấm cháu nói gì vậy, làm phiền cháu lặp lại lần nữa, có được không?”
Lâm Thấm ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút, “Cháu cũng không nghĩ ra, hì hì, cháu quên rồi.”
Tuy La Giản đầy bụng tâm sự, cũng không nhịn được cười nhe răng.
La Giản định bế Lâm Thấm đi vào, Lâm Thấm lại cố ý muốn xuống, “Cậu, cháu tới ghi danh đi học, còn để cho cậu ôm thật kỳ cục đi. Cháu là học sinh nhỏ đó nha.”
La Giản suy nghĩ một chút, cảm thấy cháu nɠɵạı nhỏ nói cũng có đa͙σ lý, nên ngồi xổm người xuống đặt nàng lên trên mặt đất, căn dặn: “ŧıểυ a Thấm, đây là trên núi, đường không dễ đi, không cho phép cháu chạy loạn, không cho phép chạy quá nhanh, biết không?”
Tuệ Linh nữ học này có người gác cổng giữ cửa, nhưng mà nữ học nằm ở trên núi, vô cùng thanh tĩnh, có lẽ người gác cổng lười biếng trốn đi ra ngoài, Lâm Thấm chạy lon ton vào trong nữ học viện, cũng không có ai ngăn cản nàng.
Hai bên đại môn nữ học này có phiết sơn ảnh bích, làm nổi bật lên đại môn càng sâu sắc, rộng lớn. Tiến vào trong viện, chỉ thấy viện sáng sủa rộng rãi, trồng hoa bày đá, trồng cây hải đường, cây thạch lựu các loại, còn có lu lớn nuôi cá vàng, thanh lịch nhã nhặn, sức sống bừng bừng.
(*) phiết sơn ảnh bích: hay bát tự ảnh bích, là vách tường dùng để chắn tầm mắt trong kiến trúc Trung Quốc truyền thống. Vì xây dựng ở hai bên đại môn hoặc kiến trúc, trên mặt phẳng hiện lên hình chữ bát (八).
“Ta thích chỗ này.” Lâm Thấm thưởng thức phong cảnh chung quanh, toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười.
Trong sương phòng truyền đến tiếng đọc sách vang vang, Lâm Thấm rất cơ trí, biết đó chính là chỗ đi học, cất bước chân chạy tới.
Đây là trong phòng học, phía trên bày bàn dài, ghế thái sư, phía dưới là vài hàng bàn nhỏ, ghế nhỏ, trên mỗi ghế nhỏ có một nữ đồng đang ngồi, đang lớn tiếng đọc sách. Một vị nữ tiên sinh chậm rãi đi qua giữa các nữ đồng, khi đi ngang qua trước mặt từng học sinh đều sẽ cho các nữ đồng một ánh mắt cổ vũ.
Nữ tiên sinh ăn mặc rất đơn giản, trên người không hề có tơ lụa gì, nhưng chân mày nàng như núi xa, mắt như nước mùa thu, thật sự quá đẹp mắt, chính là trâm gỗ quần vải cũng không giấu được vẻ quốc sắc.
Phát hiện bên ngoài phòng học có một cái đầu nhỏ thò vào, nàng kinh ngạc nhướng mày.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù nàng kinh ngạc nhướng mày cũng cực đẹp.
“Ta thích nàng.” Lâm Thấm híp mắt.
Nàng mới nhìn thấy nữ tiên sinh này lần đầu tiên, đã quyết định thích nữ tiên sinh này rồi.
Các nữ đồng cũng đều nhìn thấy Lâm Thấm, sách không buồn đọc, vừa ngạc nhiên lại vừa mới lạ nhìn về phía ngưỡng cửa.
Nữ tiên sinh ý bảo bọn họ tiếp tục đọc sách, đừng dừng lại, bản thân chậm rãi đi tới cửa, mỉm cười nhìn Lâm Thấm, “ŧıểυ cô nương, con tới đây làm gì?”