“Ngươi không dám không tuân theo cha nương mình, không biết xấu hổ gạt người!” La Giản vô cùng tức giận, hung hăng mắng nàng một tiếng.
Nghĩ đến thê tử mình lại là người như vậy, mà mình nhiều năm qua thế mà lại bởi vì không thân cận với nàng nên không hề phát hiện ra, La Giản cảm giác mình quả thật cực kỳ uất ức. Nếu sớm biết nàng như thế, thái phu nhân nói gì cũng không thể ngăn cản mình hưu thê mà, như vậy, mình cũng không cần phải sống vô tri vô giác, như cái xác không hồn nhiều năm như thế.
“Ngươi đến La gia, lừa gạt nhi tử ta, cùng với trên dưới La gia như thế nào.” Tấn Giang Hầu nhàn nhạt hỏi.
Tuy rằng giọng điệu của hắn lạnh nhạt, nhưng Tiêu thị lại biết lấy tính tình của hắn, lúc này càng không biến sắc, chính là có ý tứ tâm ý đã quyết, không thể cứu vãn, không khỏi sợ hãi.
Nhương thị ô ô a a, La Giản đỏ mặt cả giận nói: “Ngài không cần hỏi nàng ta, chuyện này con nhớ được! Ngày tân hôn đó không biết ai cố ý quấy rối, con mới vừa lật khăn voan, còn chưa kịp liếc nhìn cô dâu đã bị một nhóm người cố tình kéo ra ngoài mời rượu! Buổi tối bị rót say khướt trở lại, bất tỉnh nhân sự, ngày hôm sau sau khi tỉnh lại...” Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hắn che mặt thở dài, “Cha, con đã bị hủy như vậy, con náo loạn với thái phu nhân muốn hưu thê, thái phu nhân lại lấy cái chết uy hiếp, không đồng ý!”
Sắc mặt của Tấn Giang Hầu âm trầm đến có thể nhỏ nước.
Nhương thị không có gì có thể tranh luận cho mình, vẫn dập đầu cầu xin tha thứ, “Ta cũng không hy vọng xa vời gì, chỉ ngóng trông cuộc sống tốt đẹp nhiều thêm một ngày chính là một ngày, nếu như đến một ngày kia sự việc bại lộ, đó cũng là số mệnh của ta, là số mệnh của ta...”
Tiêu thị thừa nhận mình sơ xuất, thất trách, nhưng kiên quyết không chịu thừa nhận bản thân đã biết trước sự tình, luôn miệng chắc chắn chuyện hôn sự này do thái phu nhân chủ trương, nàng người làm con dâu này cũng chỉ phụng mệnh làm việc, không thể làm gì.
Tấn Giang Hầu trầm mặc hồi lâu, ra lệnh, “Tối nay Nhương thị tạm nhốt vào phòng giam, ngày mai đưa nàng bao gồm tất cả đồ cưới cùng về Nhương gia. Ta sẽ tự mình viết thư cho Nhương tướng quân, chắc rằng khi hắn thấy giấy chẩn đoán của đại phu này sẽ không có mặt mũi cãi cọ gì.”
Mặc dù Nhương thị ngàn lần vạn lần không muốn trở về nhà mẹ đẻ, nhưng nàng biết sau khi nhà nào biết được chân tướng đều sẽ không nguyện ý muốn con dâu như nàng, chỉ có thể che mặt mà khóc, oán bản thân mệnh khổ rồi. Nàng cũng không có mặt mũi năn nỉ cái gì, sau khi chuyện xảy ra còn có thể nhặt một cái mạng trở về từ phủ Tấn Giang Hầu, nàng đã rất vui mừng.
“Lợi cho nàng ta quá rồi.” La Giản căm hận.
Nghĩ đến mình tinh thần sa sút nhiều năm như vậy, sống uổng tuổi thanh xuân nhiều năm như vậy, sao hắn có thể không hận Nhương thị chứ.
“Về phần ngươi...” Ánh mắt của Tấn Giang Hầu chuyển lên trên mặt Tiêu thị, tỏ vẻ trầm ngâm.
Tiêu thị quỳ thẳng lưng, ngừng hô hấp.
Mặc dù sau đó Nhương thị kéo nàng ra, nhưng nếu như Tấn Giang Hầu định tính toán với nàng, nàng sẽ rất nhếch nhác...
“Ngươi dù sao cũng là mẫu thân của Châm nhi và Anh nhi, phạt ngươi không khỏi đả thương mặt mũi của đám con cháu, tự giải quyết cho tốt đi.” Tấn Giang Hầu nói.
Tiêu thị quả thật không thể tin được vào tai của mình.
Ngơ ngác nhìn Tấn Giang Hầu thật lâu, nàng mới hồi phục tinh thần lại, cầm khăn tay lau nước mắt, “Ân tình Hầu gia đối đãi với thiếp, thiếp suốt đời khó quên, ghi khắc cả đời.”
Thấy phụ thân bước nhanh rời đi, La Giản vội vàng đi theo phía sau, cũng rời đi.
Rất nhanh có hộ vệ đi vào túm lấy Nhương thị, giam nàng vào phòng giam, đặc biệt trông coi.
Tiêu thị ngồi ngây trên đất, hoảng hốt nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy cả phòng lạnh lẽo, không khỏi cười thảm, “Ta lại rơi xuống tình trạng này sao? Đường muội, Huỳnh Huỳnh, ta chỉ biết trượng phu của ngươi quyền cao chức trọng, phú quý bức người, nhưng không biết hắn thế mà lại vô tình như vậy. Ta thay hắn lo liệu cho cái nhà này mấy chục năm, chỉ vì chút chuyện nhỏ này, hắn... hắn thế mà lại đối xử với ta như thế, làm nhục ta như thế...”
--
Tấn Giang Hầu bước đi nhanh như gió, La Giản dọc đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ cũng không đuổi kịp được.
Tấn Giang Hầu đã ngồi yên trong thư phòng, La Giản mới thở dốc phì phò tiến vào, đứng ở trước mặt Tấn Giang Hầu thở mạnh, “Cha, con không phục, không phục! Nhương thị thì thôi đi, nàng ta đáng ghét, con cũng ngu ngốc, con là đại ngốc tử! Nếu như con khôn khéo hơn một chút thì đã sớm túm nàng ta ra rồi! Được rồi, chuyện Nhương thị này con cũng có lỗi, hơn nữa nếu như lộ ra sẽ không hay đối với danh tiếng của phủ Tấn Giang Hầu ta, chỉ có thể ngậm bồ hòn này, hưu nàng ta về nhà mẹ đẻ thôi. Chuyện này con hiểu, con thật sự hiểu.”
Tấn Giang Hầu ngẩng đầu, “Con ngu, chẳng lẽ cha không ngu sao? Vài năm nay con không có nhi tử, sao cha lại ngờ tới... haizzz, thái phu nhân rõ ràng chính miệng nói với cha rằng thân thể Nhương thị không thành vấn đề, lại kiên nhẫn chờ thêm mấy năm nữa là được rồi.” Nghĩ đến người mẹ ruột đã qua đời của mình, trong lòng thật sự ngũ vị tạp trần. Ruột thịt đó, mẹ ruột, con ruột, cháu trai ruột, bà lại đối xử với a Giản như vậy, rốt cuộc là tại sao?
“Nhưng mà, còn Tiêu Lan?” La Giản hét lên với Tấn Giang Hầu: “Tiêu Lan nói không biết, gạt quỷ hả. Rõ ràng là nàng ta cố ý gài bẫy con, đồng thời để cho con xem mặt hai cô nương, sau đó nhét thứ đồ như vậy cho con. Cha, ngài cứ dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy, con không phục!”
“Không phục thì nhịn đi!” Tấn Giang Hầu hừ lạnh.
“Ngài không thể đối xử với con như vậy.” La Giản vốn rất sợ Tấn Giang Hầu, những ngày qua hắn chơi cùng Lâm Thấm, Tấn Giang Hầu cũng chơi cùng Lâm Thấm, dần dần hắn không còn sợ như vậy nữa, kéo áo Tấn Giang Hầu không chịu thuận theo, “Cha, ngài như vậy khiến lòng con nguội lạnh.”
“Lòng nguội lạnh cái rắm ấy.” Tấn Giang Hầu rất phiền não, nói tục, “A Giản, tối na con trở về hãy suy nghĩ kỹ lại, nếu thật sự không nghĩ ra nguyên nhân, ngày mai con đi tìm a Đàm, kêu a Đàm nói cho con nghe.”
La Giản ngẩn ngơ, “Tìm a Đàm? Cha, chuyện mất mặt như vậy, sao con có thể đi tìm cháu gái nói ra chứ, làm cậu thật không có mặt mũi.”
Tấn Giang Hầu không để ý đến hắn, ngồi một lúc rồi đứng dậy cởi quần áo, chuẩn bị đi ngủ.
La Giản xoay quanh hắn, muốn giảng đa͙σ lý với hắn, “Cha, cháu nɠɵạı con còn chưa lấy chồng đâu, ŧıểυ cô nương như đóa hoa, để cho con bé nghe mấy chuyện bẩn thỉu này, chẳng phải làm bẩn lỗ tai con bé rồi sao? Đánh chết con cũng không nói.”
“Không có mặt mũi vậy tự mình nghĩ.” Tấn Giang Hầu không nhịn được, túm lấy La Giản ném hắn ra ngoài.
La Giản đứng ngơ ngác bên ngoài một lúc, “Nói ném là ném, con là con trai của cha hay là một đống giấy vụn vô dụng đây.” Lộ vẻ tức giận rời đi.
Hắn nghĩ một đêm cũng không ra đầu mối, đến ngày hôm sau, không thể làm gì khác hơn là đi đến Lâm phủ.
Lâm Thấm đang ở Thấm viên chơi đùa vui vẻ, La Thư định sai người đi gọi nàng, La Giản lại nói không cần, “Cái đó, ta nói mấy câu với a Đàm trước, rồi lại đi chơi với ŧıểυ a Thấm.”
La Thư có mấy phần kỳ quái, “Ca đã đến đây rồi lại không lập tức đi tìm a Thấm chơi, đây đúng là hiếm thấy. Có chuyện muốn nói với a Đàm hả? Vậy hai cậu cháu từ từ nói chuyện đi.” Tự mình đi xử lý chuyện nhà.
La Giản và a Đàm ngồi đối diện nhau, vẻ mặt ngượng ngùng, thật sự không mở miệng được.
“Cậu, cháu biết cả rồi.” Lâm Đàm tỏ vẻ bình tĩnh, giống như đang nói một câu chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, “Chư nữ quan đã nói hết cho cháu.”
La Giản đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lâm Đàm lạnh nhạt nói: “Mặc dù chuyện này rất không tốt, nhưng mà, cậu lại tiết kiệm được thời gian mấy tháng. Cậu, hiện giờ tuổi của cậu chính là tấc vàng tấc thời gian, rất quý báu đấy.”
“Cũng đúng, cậu tránh khỏi đợi thêm mấy tháng.” La Giản gật đầu, “A Đàm, cậu chính là không phục một chuyện, cháu nói xem sao ông nɠɵạı cháu lại nhẹ nhàng bỏ qua cho Tiêu Lan chứ? Cậu không tin nàng ta thật sự không biết lai lịch của Nhương thị, nàng ta rõ ràng cố ý bẫy cậu mà.”
Lâm Đàm khẽ cười cười, “Ông nɠɵạı làm rất đúng, đổi lại là cháu cũng sẽ làm như vậy.”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của La Giản, Lâm Đàm giải thích tường tận thêm, “Cậu thử suy nghĩ xem, Tấn Giang Hầu phủ có thể không biết xấu hổ trắng trợn tuyên dương nguyên nhân Nhương thị bị hưu sao? Chẳng hay ho gì đi. Có thể nói chuyện này tất nhiên là gièm pha đối với Nhương thị, nhưng chẳng lẽ chính là chuyện tốt đối với La gia sao? Không nói đến chuyện bị nhét một nữ nhân như vậy làm thế tử phu nhân, vài chục năm lại không hề phát hiện ra, chuyện này nói ra đều là trò cười, thật sự không nên lộ ra.”
“Là không thể để cho người khác biết được.” La Giản rất đồng ý.
Nếu để người đời biết được, La Giản thật sự xấu mặt không thôi. Làm phu thê mười mấy năm với Nhương thị người như vậy, mặc dù chỉ là phu thê trên danh nghĩa, hắn cũng cảm thấy mình thật sự quá ngu rồi.
Lâm Đàm tiếp tục nói: “Bởi vì Nhương thị nhiều năm không sinh được, vì vậy nàng ta bị hưu về nhà mẹ đẻ coi như là về tình có thể tha thứ. Nhưng nếu như Tiêu thị cũng cùng bị hưu, cậu nói người khắp cả kinh thành này sẽ đối đãi với phủ Tấn Giang Hầu như thế nào? Có phải nghe cũng có phần dọa người không? Cậu, sau khi cậu hưu Nhương thị rồi thì phải tái giá, một khi Tấn Giang Hầu phủ liên tiếp hưu cả thế tử phu nhân và Hầu phu nhân, cậu nói có còn người trong sạch nào nguyện ý gả nữ nhi tới không.”
“Cũng có đa͙σ lý.” La Giản gật đầu liên tiếp.
“Còn nữa, nếu hưu Tiêu thị, sự vụ bên trong Tấn Giang Hầu phủ có thể giao cho ai đây? Cậu, nếu cậu có vị nội trợ hiền, vậy dĩ nhiên tất cả đều vui vẻ, nhưng bây giờ không phải cậu vẫn còn chưa có sao? Cho nên đối phó với Tiêu thị như thế nào không quan trọng, dù sao ông nɠɵạı mới là chủ nhân chân chính của phủ Tấn Giang Hầu, nếu như ông nɠɵạı muốn khống chế Tiêu thị, Tiêu thị sẽ nửa bước khó đi. Trước mắt việc cấp bách là cậu nhanh chóng cưới vị thục nữ vào cửa.” Lâm Đàm cười nói.
“Cưới vị thục nữ vào cửa.” La Giản tim đập thình thịch.
“Đây đều là các cô nương chưa lấy chồng của tất cả danh môn thế gia.” Lâm Đàm đẩy một tập tranh tới trước mặt La Giản, “Cậu xem trước xem, nếu có ai hợp mắt, cháu sẽ nghĩ cách chu toàn.”
La Giản cầm lấy thuận tay lật lật, nói lẩm bẩm: “A Đàm, sao cháu lại có thứ này vậy? Thật sự đầy đủ hết.”
Mặt Lâm Đàm bất tri bất giác đỏ ửng.
Lúc này La Giản mới nghĩ ra, “Đây vốn cho Hoài Viễn Vương, để cho hắn lựa chọn vương phi đúng không?”
Lâm Đàm chỉ cười cười, không nói lời nào.
La Giản tấm tắc lấy làm kỳ, “Cậu sớm nghe nói tính tình Hoài Viễn Vương thô bạo, tàn khốc thích giết chóc, ai biết hắn thế mà lại như vậy. Có thể thấy được lời đồn đại không thể tin, lời đồn đại không thể tin.”
Lâm Đàm giận trách, “Cậu, mau nhìn xem có ai hợp mắt không?”
La Giản đóng tập tranh lại, gãi gãi đầu, “A Đàm à, trên này đều là cô nương gia mười mấy tuổi, cũng không lớn hơn Văn Nhân bao nhiêu. Cháu nói cậu đã là người trung niên rồi, lại còn cưới ŧıểυ cô nương làm vợ, không lớn hơn khuê nữ của cậu bao nhiêu, giống kiểu gì chứ?”
“Hả?” Lúc này đến lượt Lâm Đàm ngẩn người.
Không muốn kết hôn với ŧıểυ cô nương, vậy ngài muốn kết hôn với ai đây? Chẳng lẽ là... cũng từng thành hôn giống như ngài?
“Ý của cậu là...?” Lâm Đàm thận trọng hỏi.
La Giản xoa xoa tay, rất ngượng ngùng, “Cái đó, a Đàm, cậu cưới nương của Văn Nhân về, cháu xem có được không?”
Nương của Văn Nhân, nương của Văn Nhân... Lâm Đàm nghe La Giản nói xong, vô lực nằm úp sấp trên bàn.
Cậu à, cậu thật sự sẽ đặt ra vấn đề khó khăn cho người ta mà.
“Cậu, cậu à!” Ngoài cửa vang lên giọng nói vui sướиɠ, thần thái phấn khởi của Lâm Thấm.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Thấm ŧıểυ cô nương nhảy nhót chạy vào, tươi cười rạng rỡ, “Cậu đã đến rồi, tại sao không đi Thấm viên tìm cháu vậy?” Hết sức thành tạo leo lên trên đầu gối La Giản ngồi xuống, hỏi hắn tại sao không đi Thấm viên.
La Giản ngượng ngùng cười cười, “Cái đó, cậu có chút việc, có chút việc.” Nhờ giúp đỡ liếc nhìn Lâm Đàm.
Lâm Đàm chợt lóe lên ý tưởng, “Cậu, chuyện mới vừa rồi mà cậu nói, người khác không giúp được gì, nhưng có lẽ a Thấm có thể.”
“Cái gì?” La Giản ngạc nhiên.
“Cái gì vậy, cái gì thế.” Lâm Thấm ôm cổ La Giản, hào hứng hỏi: “Có chuyện gì cần phiền đến đại giá cháu sao? Mau nói mau nói.”
Lâm Đàm hé miệng cười, “Cậu, nếu như một mình cậu đi, thật sự sẽ bị đuổi ra ngoài. Nếu như mời người đi làm mai thì sẽ bị ném ra. Nếu như để cho Văn Nhân ra mặt ngược lại cực tốt, nhưng chuyện không thành, cậu lại không muốn để cho Văn Nhân biết, uổng công chọc muội ấy không vui. Như thế chỉ có a Thấm mới có thể giúp được cậu rồi.”