Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng

Chương 60

Trước Sau

break

Hôm trước Lữ Hiện hao hết sức lực làm một ca đại phẫu, tối lại ngủ muộn, nên giấc này ngủ liền tới tận trưa hôm sau. Có điều, tảng sáng anh từng dậy đi vệ sinh, vì trách nhiệm bác sĩ, tiện thể ghé qua phòng phẫu thuật xem Nhiếp Cửu La một lần. Kết luận đưa ra là: vẫn ổn, cơ bản đã qua cơn nguy hiểm.

Anh còn nhớ, khi ấy Diêm Thác đã mỉm cười với anh một cái.

Đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa, nắng đẹp rực rỡ. Lữ Hiện ngáp dài, vừa đẩy cửa phòng ngủ đi ra, liền ngửi thấy một mùi mì gói thơm lừng.

Diêm Thác ngồi bên bàn ăn, đang ăn mì ngon lành, thấy anh thì ra hiệu về phía bếp: “Để phần cho anh rồi, mau đi ăn đi, không thì nở bây giờ.”

Lữ Hiện vui vẻ đáp một tiếng, theo thói quen trước khi vào nhà vệ sinh rửa mặt vẫn ghé mắt nhìn vào phòng phẫu thuật.

Chỉ nhìn một cái, anh lập tức hoảng hồn, vội vã lao vào trong, rồi cuống cuồng chạy ra, lục tìm khắp các phòng.

Diêm Thác vẫn cúi đầu yên tâm ăn mì, không thèm để ý.

Tìm hết một vòng, Lữ Hiện quay lại bàn ăn, giận dữ quát: “Người đâu rồi?”

Diêm Thác ung dung nuốt xong miếng mì cuối cùng, thong thả húp một ngụm nước lèo: “Người nào?”

Còn giả ngu! Lữ Hiện giậm chân: “Cái cô gái đó chứ ai nữa!”

Diêm Thác lấy giấy ăn chùi miệng: “Cô gái nào?”

“Thì cái cô cậu nhét trong va-li mang về, tối qua tôi còn phải canh hộ một đêm đó!”

Diêm Thác vò tờ giấy, ném vào thùng rác, vòng qua anh, đi thẳng vào nhà vệ sinh súc miệng. Trong tiếng súc nước lộc rộc, lời nói bật ra mơ hồ: “Chắc anh nằm mơ rồi.”

M* nó…

Lữ Hiện hậm hực đẩy cửa phòng ngủ Diêm Thác, chỉ vào chiếc vali còn để nguyên chỗ hôm qua: “Cậu rõ ràng dùng cái này…”

Nói đến nửa câu lại nghẹn lại: trong va-li nhét đầy quần áo, đồ dùng cá nhân.

Quay sang nhìn Diêm Thác, anh ta đã súc miệng xong, rút khăn giấy lau mặt, chẳng buồn liếc anh lấy một cái.

Không thể tin nổi!

Lữ Hiện nghiến răng, lại quay vào lục soát một vòng.

Không còn gì hết. Quả thực Diêm Thác đã dọn dẹp từ sáng: những túi rác y tế anh tự niêm phong bằng băng dính, chẳng thấy một túi nào, mấy cái túi mua sắm Diêm Thác mang về tối qua cũng biến mất không dấu vết, bàn phẫu thuật thì lau sạch bóng, chẳng còn chút vết tích, người ta thường bảo phụ nữ hay rụng tóc, vậy mà anh ta ngồi xổm kiểm tra dưới đất, đến một sợi tóc cũng không nhặt được.

Camera! Đúng rồi, camera giám sát.

Ý nghĩ lóe lên trong đầu, rồi nhanh chóng xẹp xuống: có thì có thật, nhưng chỉ lắp ngoài cửa. Mà Diêm Thác đã tỉ mỉ đến mức dọn sạch không sót một sợi tóc, sao có thể để hở camera?

Anh nhìn chằm chằm Diêm Thác, trong lòng khó chịu khôn tả: “Cậu làm thế… có cần phải vậy không?”

Diêm Thác khẽ nhíu mày, đưa tay sờ trán anh: “Không sốt mà, vừa ngủ dậy đã nói linh tinh cái gì thế?”

Lữ Hiện gạt mạnh tay anh ra, tức tối không chịu nổi.

Diêm Thác ngoài mặt không lộ biểu cảm gì: nếu Lữ Hiện đáng tin thì tất nhiên là tốt, nhưng nếu không đáng tin thì sao? Phòng ngừa từ trước mới là thượng sách, cẩn thận thì đi được ngàn năm, anh tuyệt đối không thể để thuyền lật, càng phải cẩn trọng gấp bội.

Anh lau khô tay trên khăn, vào phòng kéo chiếc va-li đã thu dọn xong: “Đi đây. Tôi đã nhắn A Bằng, cậu ta sẽ giúp anh kiếm tạm một cái điện thoại cũ mà dùng. Về Tây An thì đến tìm tôi lấy máy mới.”

Lữ Hiện rũ rượi tiễn Diêm Thác ra cửa, ngay cả niềm vui sướng sắp có được điện thoại mới cũng bị nhạt đi nhiều.

Cái nhà này…

Người đã lập quỹ học bổng, tài trợ học phí cho anh, có ơn với anh nhưng mất sớm, cha của Diêm Thác, Diêm Hoàn Sơn.

Người mà anh từng tôn làm nữ thần, trẻ trung xinh đẹp nhưng lăn lộn trong vùng xám tối, dì của Diêm Thác, Lâm Hỉ Nhu.

Người tưởng như bình thường nhất, vậy mà giờ đây cũng dần có khoảng cách và những bí mật, chính là Diêm Thác.

Đâu phải hạng người tầm thường như mình có thể kết giao nổi… Anh nghĩ.

Lữ Hiện lê dép vào bếp, dùng đũa gắp mấy cọng mì đã nở bấy nhầy.

Cũng đến lúc phải tính đường cho tương lai của mình rồi.

Tích cóp được bao nhiêu thì tích, chỉ mong trước khi những chiêu trò phạm quy trong công ty bị phanh phui, mình có thể rửa tay gác kiếm, kịp thời rút lui. Nếu không, một khi bị liên lụy, e rằng ngay cả tô mì nở bấy này cũng chẳng còn cơ hội mà ăn.

Diêm Thác đi thang máy xuống thẳng hầm xe.

Trong hầm chỉ lác đác vài chiếc, toàn là của “người nhà”. Xe của Lữ Hiện thì đỗ tận góc.

Diêm Thác đi đến bên xe, trước tiên mở cửa sau.

Nhiếp Cửu La đang cuộn trong chăn, ngủ yên ổn ở ghế sau. Chỉ là chiều dài ghế không đủ, nên cẳng chân hơi co lại một chút.

Anh dựng va-li vào khoảng trống giữa hàng ghế trước và sau, coi như tấm chắn, phòng khi phanh gấp cô bị lăn khỏi ghế. Sau đó lại kéo chăn cho kín, đang định rút ra thì sực nhớ điều gì, liền sờ soạng trên người, chẳng tìm thấy gì.

Bèn lục trong túi thực phẩm trên ghế phụ, cuối cùng chọn được một quả quất nhỏ, vốn mua để dọc đường nhấm cho tỉnh táo, rồi nhét vào lòng bàn tay cô.

Ngón tay cô khẽ co lại, giữ lấy, rồi bình yên yên lặng.

Giấc ngủ lần này của Nhiếp Cửu La kéo dài nhưng chẳng yên ổn. Lúc tỉnh lúc mê, đôi khi có chút ý thức, nghe thấy động tĩnh quanh mình, song không thể suy nghĩ trọn vẹn, bởi quá mệt mỏi.

Mệt đến nỗi chẳng buồn động não.

Chỉ nhớ ban đầu hơi lạnh, sau đó có cái gì mềm mại ấm áp phủ lên, rồi dường như nằm trong chiếc xe đang bon bon trên đường, vô số tiếng xe cộ khi thì dồn dập, khi thì xa xăm, thoảng qua bên tai. Tựa hồ còn lướt qua cả một rặng quất, hương thơm thanh ngọt xen chút chua dịu, khiến thân thể chưa tỉnh hẳn, mà đầu lưỡi lại như đã thức dậy trước.

Mơ hồ mở mắt, thì trời đã tối.

Trong phòng bật đèn sáng, mắt chưa kịp thích ứng nên chẳng thấy rõ, chỉ cảm giác được đồ đạc xung quanh giản dị, cũ kỹ mà sạch sẽ.

Một người đàn ông đứng bên giường, từ trên nhìn xuống, thân hình cao lớn che khuất nửa tầm nhìn của cô.

Nhiếp Cửu La lập tức căng thẳng.

Cô nghe thấy người đó nói: “Là tôi.”

Giọng này quen lắm. Cô cố nghĩ, rồi mới phản ứng lại.

Đó là Diêm Thác.

Diêm Thác…

Cơ thể cô lại thả lỏng, mí mắt khép lại. Cô không biết sau khi trượt vào giếng bơm thì đã xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ có một trực giác: Diêm Thác đối với cô, không có uy hiếp.

Vậy thì tốt, cô lại có thể yên tâm ngủ rồi.

Diêm Thác nói: “Cô Nhiếp, cô có biết là mình vừa mới suýt chết không?”

Âm thanh này thật phiền, Nhiếp Cửu La cau mày, cái đầu sốt ruột rúc sâu vào gối, rất nhanh, cả thế giới lại yên tĩnh, thân thể không ngừng chìm vào bóng tối.

Nhìn dáng dấp này, Diêm Thác liền biết, cô chưa thể tỉnh lại ngay được.

Cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là người vừa mới bước qua bờ sinh tử.

Diêm Thác ra khỏi phòng, trong phòng khách, Lưu Trường Hỉ đang gọt táo cho anh. Thấy anh đi ra, ông căng thẳng đứng bật dậy, vỏ táo gọt dở vẫn chưa đứt, run rẩy treo lủng lẳng: “Thế nào rồi, phòng… phòng có vừa ý không?”

Lưu Trường Hỉ nhận được điện thoại của Diêm Thác vào buổi trưa.

Diêm Thác không nói rõ nguyên do, chỉ bảo có một người bạn bị thương, muốn gửi đến chỗ ông nhờ chăm sóc một thời gian.

Lưu Trường Hỉ lập tức đồng ý, giao việc buôn bán trong tiệm cho người làm, vội vã chạy về nhà tổng vệ sinh. Vốn định nhường phòng ngủ chính, lại sợ ở lâu có mùi, nên ông tập trung dọn dẹp phòng khách, lôi ra chăn đệm ga trải giường mới tinh để thay.

Dù vậy, trong lòng ông vẫn thấp thỏm: Diêm Thác xuất thân giàu có, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong sung túc, sợ rằng anh sẽ chê nơi này quá đỗi nghèo nàn.

Diêm Thác nói: “Rất tốt rồi.”

Thương gân động cốt cần trăm ngày, Nhiếp Cửu La cần tĩnh dưỡng, ở chỗ Lưu Trường Hỉ là thích hợp nhất.

Anh nghĩ một lát: “Máy sưởi khô quá, chú mua cho cô ấy một cái máy tạo độ ẩm đi. Tiền chi cho cô ấy, sau này tính với cháu là được.”

Lưu Trường Hỉ: “Máy… máy tạo độ ẩm?”

Ông vốn là người không theo kịp xu hướng, có nghe qua nhưng chưa bao giờ dùng.

Diêm Thác chợt nhớ ra: “Để cháu mua vậy, sau đặt hàng gửi tới. Chú chăm sóc cô ấy không tiện, thì tìm giúp một dì giúp việc, nấu cho cô ấy mấy món canh bổ, tiện thì giúp gội đầu lau người gì đó. Nếu cô ấy tỉnh thì chú gọi điện cho cháu. Còn nữa, vài ngày nữa phải đưa đi khám lại cánh tay, tay trái của cô ấy bị gãy xương…”

Lưu Tường Hỉ nhớ không hết, hoảng hốt đặt quả táo xuống, vội đi lấy giấy bút ghi lại: “Cháu nói chậm thôi, từng cái một… thứ nhất là máy tạo độ ẩm…”

Diêm Thác cười cười: “Chú cũng không cần ghi đâu, cháu sẽ nhắc. Cháu đi đây, rảnh vài hôm nữa cháu sẽ qua thăm cô ấy.”

Anh đến cũng vội, đi cũng vội, may mà tính anh vốn vậy, Lưu Trường Hỉ cũng quen rồi.

Ông tiễn Diêm Thác xuống dưới khu chung cư, nhìn theo anh lên xe, mới chần chừ hỏi: “Tiểu Thác này, đây là… bạn gái cháu à?”

Diêm Thác ngẩn ra một chút, rồi khẽ cười: “Không phải, chưa tới mức đó.”

Lưu Trường Hỉ lại vui mừng khôn xiết. Bao năm nay, đây là lần đầu tiên ông thấy Diêm Thác đưa một cô gái tới chỗ mình: “Quen người ta phải giao tiếp nhiều vào, chưa tới thì từ từ rồi cũng tới. Chú thấy cô ấy xinh lắm, thời gian trôi nhanh thật, mẹ cháu mà biết chắc sẽ vui lắm. Cháu không biết đâu, hồi cháu còn nhỏ, có lần mẹ cháu từng nói…”

Diêm Thác cắt ngang: “Chú Trường Hỉ, cháu đi đây.”

Anh kéo cửa kính xe lên, khởi động xe. Khu chung cư cũ kỹ, lối đi chật hẹp, xe như ép sát mép đường mà ra ngoài.

Lưu Trường Hỉ đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe chạy xa dần. Khu chung cư đã có tuổi, nhưng cây cối xanh tốt, trồng toàn cây thường xanh, mùa đông cũng không rụng lá. Gió thổi qua, bóng lá lay động trên đỉnh đầu, xen lẫn những tiếng xào xạc vụn vặt, như thể sàng lọc, rũ rơi từng mảnh nhỏ của quá khứ.

Lưu Trường Hỉ chợt nhớ đến Lâm Hỉ Nhu.

Khi Diêm Thác còn nhỏ, có một lần Lưu Trường Hỉ xách hoa quả tới thăm, nói chuyện với Lâm Hỉ Nhu, rồi nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự của Diêm Thác.

Lâm Hỉ Nhu nói: “Cũng không biết sau này Tiểu Thác sẽ tìm một người như thế nào, có xinh đẹp hay không. Chắc chắn… phải đẹp hơn tôi rồi.”

Lưu Trường Hỉ buột miệng: “Chưa chắc đâu, chị Lâm, chị là đẹp nhất rồi.”

Nói xong lập tức đỏ mặt, tay chân không biết đặt đâu.

Lâm Hỉ Nhu chỉ mải nhìn Diêm Thác đang bò qua bò lại trên giường, không để ý tới sự khác thường của ông: “Tôi hy vọng là một cô gái đẹp, nhưng cũng sợ con gái đẹp thì hay bay bướm… Thôi, sau này rồi sẽ biết.”

Khi miệng cô ấy nói “sau này”, hẳn không nghĩ tới mấy năm sau mình sẽ vĩnh viễn không còn “sau này” nữa.

Lưu Trường Hỉ từ đó ghi nhớ trong lòng, một mực muốn thay cô ấy nhìn hộ, để mắt giùm cô ấy.

Sau khi Lâm Hỉ Nhu gặp chuyện, Lưu Trường Hỉ không còn xuất hiện quanh Diêm Thác nữa, cho tới năm anh hai mươi tuổi, cần giao cho anh một thứ.

Đó cũng là việc mà Diêm Hoàn Sơn, khi mắc bệnh ung thư, đã dặn dò trăm ngàn lần: “Trường Hỉ à, việc này nhờ cậy cậu. Cậu nhất định đừng tìm nó quá sớm, chờ nó lớn, tâm trí chín chắn rồi hãy nói. Tuổi nhỏ quá dễ bốc đồng, hỏng chuyện. Còn nữa, cậu phải nhìn kỹ, chắc chắn nó là đứa trẻ ngoan… Dù gì thì nó cũng do người phụ nữ kia nuôi lớn, ai mà biết được nó nghiêng về ai.”

Năm đó Diêm Thác đang học đại học, là nhân vật nổi bật trong trường, vừa đẹp trai, vừa có gia thế, là đối tượng mơ ước của nhiều nữ sinh. Lưu Trường Hỉ còn nhớ, khi ấy bên cạnh anh đã có bạn gái rồi, trắng trẻo ngoan ngoãn, nghe nói còn là hoa khôi của trường.

Đúng là đẹp hơn Lâm Hỉ Nhu.

Lưu Trường Hỉ đã tưởng rằng chắc chắn là cô gái đó, nhưng tiếc thay rất nhanh đã đường ai nấy đi. Ngay sau khi ông giao đồ cho Diêm Thác không lâu, hai người đã chia tay.

Diêm Thác chạy xe suốt đêm, đến nửa đêm mới về tới Tây An, biệt thự của Hùng Hắc.

Ban đầu, anh còn tưởng Hùng Hắc chắc chắn không ở đây, vào thời điểm này, tám chín phần mười là đã ở nông trường.

Không ngờ lại nhìn thấy xe của Hùng Hắc trong gara, tim Diêm Thác chợt đập mạnh: trong cốp sau xe mình vẫn còn nhốt Trần Phúc, ngang nhiên đỗ ngay cạnh xe của Hùng Hắc, quả thật quá nực cười. Tuy nói nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, nhưng gần đến mức này thì không thể yên lòng được, huống chi ai biết cái mũi của Hùng Hắc có nhạy bén hay không?

Diêm Thác lập tức lùi xe ra, đem đỗ ở bãi xe đối diện khu biệt thự, rồi mới đi bộ trở lại.

Vừa vào cửa sau, đang định bấm thang máy, thì thang máy tự động đi xuống từ tầng ba. Tim Diêm Thác khẽ động, lập tức tránh sang góc tối.

Cửa thang máy còn chưa mở, bên trong đã truyền ra tiếng Hùng Hắc oang oang: “Ê ê! Đang trong thang máy.”

Giây sau, người từ trong bước ra: “Vừa nãy tín hiệu kém, cái gì? Vẫn chưa tới à? Mày chưa gọi cho Trần Phúc sao? Thế còn Hàn Quán, gọi được chưa?”

Đột nhiên nghe tới hai cái tên này, tim Diêm Thác chấn động, nín thở, nép sâu hơn vào góc tối.

“Gọi không được? Cả hai đều không gọi được?”

Trong tầm mắt, Hùng Hắc xoay lưng về phía anh, giơ tay gãi đầu: “Chắc đang trên đường thôi, đi Nam Ba Đầu Khỉ phải mất cả ngày, trong núi sóng kém, gọi không được chẳng phải thường tình sao, mặc kệ đi!”

Nói xong cúp máy, còn chửi một câu: “Đồ ngu! Có đầu óc để làm gì, chẳng biết suy luận.”

Đợi Hùng Hắc rời đi, Diêm Thác mới thở phào, đi thang máy lên lầu.

Nghĩ tới câu “chẳng biết suy luận” của Hùng Hắc, vừa tức vừa buồn cười, nhưng ngay sau đó trong lòng lại dấy lên nghi hoặc: Hùng Hắc thường bám sát Lâm Hỉ Nhu, có Hùng Hắc thì ắt có Lâm Hỉ Nhu, thế mà lúc này họ lại ở biệt thự?

Rất nhanh, thang máy dừng ở tầng ba. Vừa lúc cửa mở ra, Diêm Thác liền nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc của Lâm Linh: “Con chính là không muốn!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc