Trần Phúc là loại cứng đầu, đánh cũng vô ích, càng đánh chỉ càng lộ ra mình hết cách trị hắn, còn hắn thì càng đắc ý.
Diêm Thác phát tiết một hồi rồi dừng tay.
Trần Phúc đã không thể rên nổi nữa, gương mặt bị đánh lõm xuống, dầm trong vũng máu, trên mặt vẫn còn mang nụ cười.
Diêm Thác nhìn hắn một lúc, rồi thẳng tay cắm kéo vào cổ họng. Địa kiêu vốn chẳng thể giết chết, anh cũng không biết làm cách nào để “giết”, nhưng để Trần Phúc chết đi chốc lát cũng tốt, khỏi chướng mắt.
Đèn pin mở quá lâu, ánh sáng yếu dần, căn nhà giếng bơm so với ban đầu càng thêm tối tăm. Vũng máu trên đất cũng dần đông lại, đen sì.
Ngoài kia gió nổi lên, thổi qua đám lau lách, phát ra âm thanh xào xạc, từ ngọn cỏ lan đi, nửa trời lơ lửng một vầng trăng khuyết, gầy guộc như một nét vạch, giống hệt khe mắt sưng phù của Trần Phúc lúc mở ra, ánh lên thứ ánh sáng quỷ dị, lạnh lẽo.
Diêm Thác rùng mình.
Đã đến lúc phải thu dọn hậu quả.
Gần nửa đêm, Diêm Thác lái xe trở lại thành phố. Khi xe qua vùng giáp ranh nông thôn - thành thị, như thể từ địa ngục trở về nhân gian, ánh đèn sáng hẳn lên, sáng đến chói mắt.
Trong mấy tiếng vừa rồi, anh đã làm rất nhiều việc.
Rửa máu ở bãi lau, múc nước liên tục cọ rửa, rồi lấy đất phủ lên, cố gắng che lấp dấu vết.
Lục soát khắp trong ngoài căn nhà giếng bơm, không để sót lại thứ gì. Thứ nào còn dùng được, như điện thoại của Nhiếp Cửu La, con dao găm…, anh đều mang theo. Còn thứ dễ gây họa thì vứt đi như vỏ đạn, khẩu tiểu liên thì tháo rời, chia thành mấy túi, ném xuống ao dọc đường, hoặc chôn sâu dưới đất.
Xác Hàn Quán cùng với biển số trước sau của chiếc Tiguan, cộng các giấy tờ, đồ dùng cá nhân trong xe, tất cả tưới xăng đốt sạch, phần còn lại vứt xuống giếng sâu.
Còn Trần Phúc thì vẫn phải mang theo, như cũ, nhét trong vali, giấu trong cốp sau.
Phiền nhất chính là chiếc Tiguan kia, thứ to như thế, bỏ thì nguy hiểm, đốt cũng không cháy hết. Cách tốt nhất chỉ có “phân xác”, tức tháo rời từng bộ phận, vỏ xe cải trang, linh kiện bán trở lại thị trường. Anh chạy đường làng, đưa xe đến bãi đỗ ngầm ở một huyện lân cận, tạm để đó, dự tính một hai ngày tới sẽ liên hệ đầu mối ở ngoại tỉnh, nhanh chóng cải tạo rồi khiến nó “biến mất”.
Tuy không hẳn là giết người diệt khẩu, nhưng từng việc anh làm, có cái nào giống việc người thường nên làm đâu?
Diêm Thác lái xe trong cơn mơ hồ, đến thành phố xe cộ chen chúc, chẳng biết anh đã phạm lỗi gì mà chiếc xe bên cạnh giận dữ, bấm còi inh ỏi, còn thò đầu qua cửa sổ, chửi một tiếng: “Đồ ngu!”
Diêm Thác giật nảy mình, lập tức bừng tỉnh, tấp xe vào chỗ đỗ gần ngã tư. Cúi đầu xuống, anh mới thấy cổ tay còn vương máu chưa lau sạch, bèn rút khăn giấy ướt ra, chậm rãi lau đi.
Còn việc gì anh phải làm nữa nhỉ?
À đúng rồi, phải mua quần áo cho Nhiếp Cửu La, ít nhất cũng phải sắm cho cô một bộ đồ ngủ sạch sẽ, thoải mái.
Diêm Thác vừa định xuống xe, ngẩng đầu lại bắt gặp gương mặt mình in trên kính cửa: vẻ mặt cứng đờ đáng sợ, ánh mắt cũng thế.
Anh phải thoát khỏi trạng thái ấy. Anh đã quay lại thế giới phàm tục rồi, cần phải giao tiếp với người bình thường, cần đi mua đồ.
Diêm Thác mạnh tay xoa mặt, thỉnh thoảng còn tự tát một cái, rồi hướng vào tấm kính mà nặn ra nụ cười, hai tay kéo khóe miệng, cố gắng dựng lên một gương mặt bình thường. Anh chớp mắt liên tục, hít sâu, cho đến khi cảm thấy trạng thái dần ổn định.
Hít một hơi thật dài, anh mở cửa bước xuống xe.
Đi vào phố, thấy phần lớn cửa hàng đã đóng, lúc này hắn mới nhận ra đã quá nửa đêm. Diêm Thác không nản, cứ đi tiếp vào trong. May mắn thay, anh bắt gặp một cửa hàng đồ gia đình và quần áo vẫn còn sáng đèn, không phải mở cửa kinh doanh, mà vì sắp cuối năm, người ta đang tranh thủ nhập hàng xuyên đêm, chuẩn bị cho đợt khuyến mãi lớn.
Khách tới cửa thì vẫn là khách, một cô nhân viên trẻ được phân công riêng ra tiếp anh.
Diêm Thác trước tiên mua một tấm chăn, sau đó nhờ nữ nhân viên bán hàng giúp chọn thêm một bộ đồ: “Cỡ khoảng một mét sáu sáu, mét bảy thôi, dáng rất mảnh, chừng hơn bốn mươi lăm cân. Đồ ngủ, nội y, quần lót, tất với dép đi trong nhà, lấy trọn một bộ. Quần áo phải loại tốt, thoải mái, thoáng khí. Tiền nong không thành vấn đề.”
Nữ nhân viên: “Áo ngực cũng cần ạ?”
Diêm Thác ấp úng: “Cần… cần chứ.”
Thật ra anh nghĩ Nhiếp Cửu La còn phải nằm tạm một thời gian, áo ngực chắc ngắn hạn chưa dùng tới, nhưng đã mua thì phải mua đủ.
Nữ nhân viên hỏi: “Cỡ bao nhiêu?”
Diêm Thác: “Hả… cỡ bao nhiêu hả?”
“Size ấy, cái này không có freesize, phải xem số.”
Trong bụng anh chửi thầm, tôi sao biết được!
Lòng bàn tay bất chợt nóng ran, cái cảm giác ngượng chết đi được lại trào lên. Anh tránh ánh mắt của nữ nhân viên, ngẩng đầu thì vừa lúc trông thấy trên giá treo trước mặt là mấy chiếc áo ngực ren, lụa, thêu hoa tinh xảo, nào là cup thường, V sâu, kiểu nào cũng có.
Anh chỉ đại một cái: “Cái đó được không?”
Nữ nhân viên thấy anh chẳng đáng tin, xác nhận lại: “70C nhé. Bình thường con gái dáng mảnh thì cúp cũng nhỏ hơn…”
Diêm Thác cắt lời: “C, cứ C đi.”
Xách theo một đống túi lớn túi nhỏ bước ra, đã hơn mười hai giờ. Chuyện mua điện thoại cho Lữ Hiện thì khỏi mong, may mà cái này dễ đối phó hơn.
Trước khi lái xe xuống hầm chung cư, Diêm Thác ngước nhìn lên tầng ba: phòng bọn A Bằng ở đã tắt đèn, còn phòng của Lữ Hiện vẫn sáng.
Xem chừng chưa có chuyện gì xảy ra.
Dù vậy, để chắc ăn, anh không đi thang máy thẳng lên tầng ba, mà chọn leo cầu thang, dừng ngoài cửa nghe ngóng một lát, rồi mới lấy chìa mở cửa.
Lữ Hiện đang ngồi co trên sofa, ôm túi khoai tây chiên xem tivi. Nghe động, quay đầu lại, trách luôn: “Cậu khóa trái cửa làm gì đấy hả?”
Diêm Thác: “Tôi sợ A Bằng bọn họ mò vào, cái đầu ngu của anh mà lỡ cản không nổi thì sao? Khóa lại mới yên tâm.”
Lữ Hiện lập tức bị chọc trúng: “Tôi ngu? Tôi còn học xong cả y khoa đấy, ngu chỗ nào?”
Nói đến cuối, mắt lại dán vào túi đồ trên tay Diêm Thác, lập tức rút ra kết luận “bên trong tuyệt đối không có điện thoại”, thế là hốt hoảng đứng phắt dậy:
“Diêm Thác, điện thoại mới của tôi đâu? Tôi đợi tới giờ còn chưa ngủ… Thời buổi này không có điện thoại thì sống kiểu gì?”
Diêm Thác thản nhiên treo chìa khóa lên tường ở cửa ra vào: “Anh cũng biết cái chỗ nhỏ này mà, tôi tính mua cho anh bản gập, mà hết hàng rồi. Tôi định mai về Tây An mua. Nếu anh gấp thì tôi tùy tiện kiếm cái khác…”
Lữ Hiện quát: “Khoan đã!”
Tiếp đó vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Bản gập? Có phải cái vừa ra mắt, hơn hai chục ngàn kia không?”
Diêm Thác: “Ừ.”
Má ơi! Lữ Hiện cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều sướng rơn: “Anh Thác! Anh xịn quá! Tôi không gấp, không gấp, về Tây An hãy mua cho tôi.”
Nói xong ném luôn túi khoai, tắt tivi, hí hửng định vào phòng ngủ.
Diêm Thác gọi giật lại: “Đi đâu thế?”
“Ngủ chứ đi đâu.”
Diêm Thác chỉ về phía phòng giải phẫu: “Anh ngủ rồi, còn cô ấy thì sao?”
Lữ Hiện chưa hiểu ra: “Tôi đi ngủ thì liên quan gì đến cô ta?”
Diêm Thác nói: “Tình trạng của cô ấy chưa ổn định, vẫn phải theo dõi. Nhỡ nửa đêm có chuyện gì…”
Lữ Hiện hiểu ngay: “Ý cậu là muốn tôi không ngủ, ở bên cạnh theo dõi à?”
Diêm Thác gật đầu.
Lữ Hiện bực lắm, nhưng nghĩ đến cái điện thoại, đành cố nhịn mà uyển chuyển nói: “Anh Thác, anh muốn bác sĩ chết hả? Anh có từng nghe bác sĩ nào ban ngày mổ xong, ban đêm còn thức trắng canh bệnh nhân không? Nếu anh làm viện trưởng thì bao nhiêu bác sĩ chết vì đột tử mất?”
Nghe thì rất có lý, nhưng Diêm Thác vẫn chưa thông: “Vậy nếu cô ấy xảy ra chuyện thì sao…”
Lữ Hiện bị cái ngu này làm phát cáu: “Vậy y tá để làm gì? Người nhà túc trực để làm gì? Xảy ra chuyện thì gọi tôi!”
Lữ Hiện ngủ rồi, trong nhà yên tĩnh hẳn.
Diêm Thác rửa mặt mũi xong, tắt đèn ngoài phòng khách, vào phòng giải phẫu. Ban ngày không thấy gì, đến đêm mới thấy chỗ này thật sự hơi rợn: ánh đèn trong phòng mổ lạnh lẽo, xung quanh lại toàn dao kéo, kềm kẹp sáng loáng, vô hình chung toát ra khí lạnh âm u.
Nhiếp Cửu La nằm trên bàn mổ, vẫn mê man như trước, môi khô nứt. Diêm Thác mở chai nước tinh khiết, dùng tăm bông sạch chấm ướt, bôi lên môi cho cô, khẽ nói một câu: “Hóa ra cô chính là dao điên à.”
Cô không nghe thấy, yên lặng, rất yên lặng.
Ngủ được thì tốt. Diêm Thác mở chăn, phủ kín người cô, rồi kéo ghế ngồi cạnh giường: dù trong phòng có sưởi, nhưng trời đã vào đông, đêm nhiệt độ hạ xuống, chỉ đắp tấm vải dầu phòng mổ thì chẳng ăn thua.
Đang định cho bàn tay cô vào trong chăn, anh chợt phát hiện, tay cô động đậy.
Vẫn là bàn tay phải, không mạnh như lúc cấp cứu tim phổi, nhưng thỉnh thoảng vẫn co giật một chút.
Thật kỳ lạ, cả người cô yên tĩnh đến mức gần như chỉ cách cái chết một lằn ranh, chỉ trừ bàn tay này. Anh chợt nhớ lần cô ngủ trong xe mình, cũng có một bàn tay, quên mất có phải bàn tay này không, cứ khẽ cong lên, không chịu ngủ yên cùng cơ thể.
Nó tượng trưng cho gì? Có phải trong cô vẫn còn một dây thần kinh chẳng bao giờ thấy an toàn, lúc nào cũng lo lắng, như con thú nhỏ hoảng hốt, dẫu chủ nhân đã chìm vào ngủ say, nó vẫn chạy nháo nhào, cảnh giác khắp nơi, chẳng được an nghỉ?
Diêm Thác đưa tay ra, khẽ nắm lấy tay cô.
Quả nhiên, giống hệt lần trước: bàn tay ấy, cùng cả người cô, lập tức yên lặng lại.
Anh giữ chặt bàn tay cô, ngả lưng lên ghế, ngước nhìn trần nhà và bóng đèn mổ trên cao.
Tầng ba này thật sự quá yên tĩnh. Trong gương phản chiếu đèn không bóng, lờ mờ méo mó hiện lên gương mặt anh.
Diêm Thác bất giác nhớ tới cha mình, Diêm Hoàn Sơn.
Năm Diêm Hoàn Sơn chết, Diêm Thác tám tuổi. Mà trước đó hai năm, mẹ ruột anh đã coi như “chết lâm sàng rồi”, thân xác còn, nhưng cuộc đời đã sụp đổ.
Đối với cái chết của cha mẹ, Diêm Thác chẳng có bao nhiêu cảm giác, vì từ nhỏ anh vốn do dì Lâm nuôi. Cái tên “Lâm Hỉ Nhu” này, trong mắt anh chưa bao giờ đồng nghĩa với mẹ.
Hơn nữa những chuyện lúc bé, anh chỉ có ký ức mơ hồ, mà không phân biệt được rốt cuộc đó là ký ức thật hay chỉ là tưởng tượng.
Ví dụ, anh mơ hồ nhớ được, mình có một cô em gái, rất đáng yêu, rất xinh đẹp, khi nói chuyện thì giọng điệu mềm mại, ngọt ngào. Nhưng khi nhắc đến trước mặt Lâm Hỉ Nhu, cô ta lại nói: “Con nhớ nhầm rồi.”
Anh từng kiên trì một hai lần với ý kiến của mình, mỗi lần như vậy Lâm Hỉ Nhu đều nổi giận, nên về sau anh không bao giờ nhắc nữa, cũng dần dần chẳng phân biệt nổi rốt cuộc mình có em gái hay không.
Diêm Hoàn Sơn chết vì ung thư.
Trước khi chết, ông đã hôn mê lú lẫn rất lâu, cả người tiều tụy, hành động chậm chạp. Bệnh viện khuyên đưa về nhà an dưỡng, nói rằng tiếp tục điều trị cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa.
Ông hay canh chừng bên cạnh Diêm Thác khi anh làm bài tập, cứ khúc khích cười mãi, cười đến mức nước dãi chảy lên cả vở của anh, đuổi thế nào cũng không đi.
Mấy lần như thế, Diêm Thác quen dần việc khóa cửa, mà Diêm Hoàn Sơn cũng quen với việc ngồi xổm ngoài cửa, thỉnh thoảng cẩn thận giải thích với không khí: “Tiểu Thác đang làm bài tập mà.”
Ông thường dậy từ sáng sớm để gấp quần áo, từng cái từng cái gấp xếp vào vali, rồi lén lút kéo vali đến tìm Diêm Thác, hạ giọng thần thần bí bí nói: “Tối nay có chuyến tàu, chúng ta gặp nhau ở ga nhé.”
Sau đó lại nhe răng cười, cả mặt tràn đầy hạnh phúc.
Diêm Thác cực kỳ cạn lời, thấy phiền chết đi được với ông thần kinh này.
Rồi sau đó trong nhà lại nhiều thêm một đứa bé xấu xí tên Lâm Linh, anh chẳng hiểu dì Lâm tính thế nào. Không phải nói là không có em gái sao? Sao lại đem về một đứa cho anh?
Mà còn xấu thế, trên đầu vài sợi tóc vàng hoe lưa thưa, buộc lại nhìn như cái đuôi heo!
Năm tám tuổi, anh như một quả bóng khí, chẳng biết ở đâu ra lắm cơn bực bội đến thế. Có lẽ trong tiềm thức đã sớm tích tụ nhiều phẫn uất, chỉ là bản thân không hiểu mà thôi. May mà ngoài dì Lâm thì còn có người khác để anh trút giận. Anh từng đá Diêm Hoàn Sơn, mà Diêm Hoàn Sơn phản ứng chậm chạp, bị đá xong rất lâu sau mới quay đầu nhìn anh, vừa nhìn vừa khúc khích cười. Cũng từng đánh Lâm Linh, Lâm Linh không dám tố cáo, mỗi lần chỉ dám trốn vào góc mà khóc thút thít rất đáng thương.
Ngày Diêm Hoàn Sơn chết, Lâm Hỉ Nhu đưa Lâm Linh đi tiêm phòng, trong nhà chỉ còn mình anh.
Anh nhớ, khi ấy mình đang chơi game offline, Diablo, nhân vật đặt tên là “Liệt Diệm Chi Thác”, say mê chạy trong từng mảnh đất u ám, giết địch, thăng cấp, mục tiêu là trở thành “master” của chủng tộc.
Đang chơi hăng say, anh nghe trong phòng Diêm Hoàn Sơn vang lên một tiếng “bịch”, như vật nặng rơi xuống đất.
Diêm Thác ngừng trò chơi, tiếng động đó khiến anh dấy lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, sau tiếng rơi, lại truyền ra tiếng bàn ghế bị kéo lê.
Diêm Thác lần theo âm thanh tìm đến.
Vừa vào cửa, liền thấy Diêm Hoàn Sơn đang liều mạng bò ra cửa, toàn thân co giật dữ dội, hơi thở dồn dập, trên khuôn mặt tiều tụy nổi hằn từng sợi gân xanh.
Dù có nhỏ hơn nữa thì cũng nhìn ra được có chuyện chẳng ổn, huống hồ Diêm Thác đã tám tuổi, anh xoay người chạy ra phòng khách, muốn gọi điện thoại.
Diêm Hoàn Sơn gấp gáp gọi: “Tiểu Thác! Tiểu Thác!”
Diêm Thác sững lại, quay đầu.
Giọng ông gọi anh khác hẳn ngày thường, không còn ngây dại, có lẽ là ánh sáng hồi quang trước lúc chết khiến ý thức tỉnh táo một thoáng. Ông dồn hết sức bò ra ngoài, bò đến bên Diêm Thác, bàn tay đang co giật nắm chặt lấy bắp chân nhỏ của anh.
Diêm Thác ngẩn ngơ nhìn ông.
Diêm Hoàn Sơn ngửa mặt lên, cố chịu đựng từng đợt co giật đau đớn, khó nhọc để lại lời trăn trối: “Tiểu Thác, con phải nhớ, có một người là chú Trường Hỉ, Lưu Trường Hỉ, người này… có thể tin cậy.”
Diêm Thác nghe chẳng hiểu, đi theo Lâm Hỉ Nhu ra ngoài, từng gặp nhiều “chú”, nào là chú Trương, chú Vương, nhưng chưa từng có “chú Trường Hỉ” nào.
Diêm Hoàn Sơn nói tiếp: “Tiểu Thác, con đừng… học theo cha con. Cha con vô dụng, là đồ bỏ đi. Con không thể như vậy, nhà họ Diêm phải trông cậy vào con. À, nhớ đưa Tâm Tâm về, đoàn… đoàn tụ…”
Ông chỉ nói được tới đó.
Đến chết vẫn giữ tư thế ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, hai hàng lệ theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
--
Diêm Thác nhìn chằm chằm vào ánh đèn mổ, cảm thấy có một dòng ấm nóng cũng đang chậm rãi lăn xuống khóe mắt.
Anh giơ tay lau mắt, thì bất chợt nghe thấy Nhiếp Cửu La khẽ rên một tiếng: “Nước…”
Nước?
Là muốn uống nước sao?
Diêm Thác vội ngồi bật dậy, nhưng Nhiếp Cửu La lại không còn động tĩnh gì, cũng chẳng rõ rốt cuộc cô có thật sự cần nước hay không.
Hơn nữa, bệnh nhân vừa làm xong phẫu thuật có thể uống nước không, Diêm Thác cũng không chắc lắm.
Anh buông tay cô ra, đứng dậy lấy chai nước và tăm bông ở bên cạnh, làm ướt rồi giúp cô thấm môi. Tình cờ cúi mắt, anh thấy bàn tay kia của cô lại đang khẽ run rẩy.
Hai tay đều đang bận, không cách nào nắm lấy tay cô được. Diêm Thác nghĩ một lát, bèn kéo vạt áo sơ mi của mình ra, nhét góc áo vào trong kẽ tay cô.
Quả nhiên, ngón tay cô lập tức cong lại, khẽ níu lấy, rồi yên tĩnh hẳn.
Diêm Thác bật cười.
Thì ra, cô chỉ cần như vậy thôi, có cái gì đó để nắm lấy.