Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta

Chương 27

Trước Sau

break

Trường Tuệ đưa tay đặt lên trán Mộ Giáng Tuyết, điểm thêm một đạo pháp ấn hộ thân cuối cùng.

Ánh sáng từ đầu ngón tay nàng tỏa ra, má trái Mộ Giáng Tuyết lấp lánh ánh sáng mờ ảo. Hắn nhẹ nhàng khép mắt, lông mi khẽ run. Cũng bởi vậy mà hắn không thấy được — Thánh nữ chính trực thiện lương từ nhỏ như nàng, lúc này đang do dự, rối rắm một hồi lâu, cuối cùng lại lặng lẽ đổi đạo pháp ấn hộ thân ấy thành một ấn chú bí ẩn mang sát khí.

Đây sẽ là con bài cuối cùng nàng tự tay để lại cho chính mình.

Không xa chỗ đó, một mệnh tượng đang treo lơ lửng đột nhiên rung động không một tiếng động.

“Lễ bái sư kết thúc, lui ra đi.” Trường Tuệ lảng tránh ánh mắt hắn, giọng nói có chút mất tự nhiên.

Nàng chưa từng làm việc gì hiểm độc như vậy, giấu tay vào trong tay áo, ngón tay không kiềm được run nhẹ.

Nàng nhìn trời, nhìn đất, lại liếc sang khung cửa sổ. Bỗng nhiên, ánh mắt nàng bị hút về phía tinh tượng đang dị động ở phía xa — đó là mệnh bàn của Hoàn Lăng. Trường Tuệ từ khi đến dị thế đã luôn tìm cách truy tung tung tích hắn, thế mà sau khi lễ bái sư vừa hoàn tất, mệnh tượng vốn trống rỗng vô sinh khí kia đột nhiên bừng bừng sinh động trở lại.

Chẳng lẽ… đây không phải là ảo giác sao?

“Sư tôn?”  

Mộ Giáng Tuyết khẽ gọi một tiếng, thấy Trường Tuệ mở to mắt nhìn chằm chằm về một hướng rất lâu mà không nhúc nhích.

Hắn vừa định nhìn theo tầm mắt nàng, thì Trường Tuệ đột ngột rút từ tay áo ra một quyển sách:  

“Giờ lễ bái sư đã xong, ta chính là sư tôn của ngươi. Hiện tại ta có tư cách quản ngươi rồi chứ?”

Nàng vẫn còn để bụng chuyện đêm qua. Quyển sách được nhét thẳng vào tay hắn, giọng điệu có chút hả hê:  

“Đây là môn quy. Tâm tính ngươi bất ổn, chẳng phân thiện ác. Nghĩ tình ngươi mới nhập môn, ta tạm thời không trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng cũng không thể bỏ qua — phạt ngươi chép một trăm lần môn quy này, trong vòng nửa tháng phải học thuộc làu. Đến lúc đó ta sẽ đích thân kiểm tra, nếu không thuộc… tuyệt đối không dung thứ.”

“Không có việc gì thì lui ra đi.”

Mới vừa bái sư xong đã bị phạt, Mộ Giáng Tuyết: “…”

Thiếu niên sớm đã hiểu nàng là người thế nào, có lẽ đã đoán trước tình cảnh hôm nay. Hắn chỉ nhẹ nhàng bật ra một tiếng cười khẽ, không rõ mang ý trêu chọc hay tán thưởng.

“Vậy… đồ nhi xin lui về chịu phạt trước.”
Mộ Giáng Tuyết siết chặt quyển sách nhỏ trong tay rồi lặng lẽ lui ra.  

Khi xoay người khép cửa, qua khe cửa hé mở, hắn bắt gặp Trường Tuệ đang xoay người bước đi, vạt váy khẽ lay động, nhẹ nhàng như mây bay. Nàng vội vã tiến về phía đài tinh tượng, vẻ mặt hiện rõ sự vui sướng mà hắn chưa từng thấy qua — một niềm vui không giống khi thu nhận đồ đệ, mà rạng rỡ, mừng rỡ đến mức gần như muốn nhảy cẫng lên.

Giống như một con… thú nhỏ lông xù vẫy đuôi phấn khích.  

Hắn nghe thấy con thú nhỏ ấy khẽ lẩm bẩm một câu:  

“Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, a huynh…”

Cạch.

Cửa khép lại, tầm mắt bị chắn ngang. Ánh mặt trời không còn rọi tới, bóng tối phủ xuống khuôn mặt Mộ Giáng Tuyết.

“…”  

Vì bị phong tỏa một phần ký ức, Trường Tuệ thường xuyên rơi vào cảm giác bất an, lo lắng triền miên.

Nàng không rõ giới Linh Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhớ nổi năm xưa giữa mình và Hoàn Lăng đã trải qua những gì, càng không biết phải đi đâu để tìm huynh trưởng. Thứ duy nhất nàng có thể dựa vào là vài lời dặn dò mình từng để lại, mỗi ngày chăm chú nhìn tinh tượng và mệnh bàn, hy vọng có thể chờ được một tia hồi sinh giữa cõi tịch mịch.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc