Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta

Chương 26

Trước Sau

break

Lễ bái sư vẫn chưa hoàn tất, thiếu niên nhớ lời căn dặn trước đó của Trường Tuệ, thấy nàng nhìn mình mãi không nói gì, bèn khẽ ngẩng mắt, lông mi run run, gọi một tiếng: “Đại nhân?”

Trường Tuệ khẽ rùng mình, siết chặt ngọc bài trong tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Trong đầu nàng vẫn đầy ắp những hình ảnh từ cơn ác mộng kinh hoàng đêm qua. Nàng có thể gắng gượng không nghĩ đến sự thân mật quỷ dị với Mộ Giáng Tuyết, nhưng lại không thể nào ngăn mình nhớ đến đoạn đối thoại ngắn ngủi kia.

Hoàn Lăng mất hồn phách, lễ tân hôn bị hủy hoại, đại hôn không thể cùng huynh trưởng thành thân.

Trong cơn ác mộng ấy, câu nói mấu chốt lóe lên từ ký ức bị khuyết thiếu, kết hợp với truyền âm mà nàng từng để lại cho chính mình, khiến nàng không khỏi nghĩ: Có phải chính Mộ Giáng Tuyết đã phá hủy lễ thành hôn giữa nàng và Hoàn Lăng? Là hắn đã khiến hồn phách Hoàn Lăng bị đẩy vào ba nghìn cảnh hư không để chịu đựng kiếp nạn? Hắn còn dùng điều đó để uy hiếp, khiến nàng không biết bao nhiêu lần phải do dự?

Nhưng… cái gọi là “lễ tân hôn” rốt cuộc là gì?

Trong những mảnh ký ức chưa bị phong tỏa, quả thực có cảnh nghiệt đồ từng nói muốn tặng nàng “lễ tân hôn”. Khi ấy, Trường Tuệ vì mãi lo lắng cho bệnh tình của Hoàn Lăng nên không để tâm đến lời hắn nói, thậm chí còn không nhìn rõ sắc mặt hay ngữ khí của hắn.

Nay nghĩ lại, nàng không thể ngăn nổi những suy đoán rối loạn trong đầu. Lẽ nào cái gọi là “lễ tân hôn” ấy chính là phá hủy đại hôn, giết chết Hoàn Lăng, để nàng tận mắt chứng kiến giới Linh Châu sụp đổ?

Nếu đúng như vậy, thì đúng là… một phần “đại lễ”.

Một phần “đại lễ” đủ để đóng đinh nàng lên cột sỉ nhục giữa giới Linh Châu.

Phải tốn rất nhiều sức lực, Trường Tuệ mới có thể ép bản thân ổn định lại cảm xúc. Nói cho cùng, tất cả chỉ là suy đoán — bởi vì nàng đã mất đi một phần ký ức. Trước mắt, điều quan trọng nhất là thu nhận đồ đệ, hoàn thành nhiệm vụ thanh lọc Ác Hồn. Nghĩ vậy, nàng gằn từng chữ, nghiêm nghị hỏi:

“Bái ta làm sư, ngươi… có thể một lòng hướng thiện, dứt bỏ tà tâm được không?”

Thiếu niên giơ hai tay đặt lên trán, khẽ cúi đầu, giọng nhẹ nhưng kiên định: “Đệ tử có thể.”

Trường Tuệ bật cười khẽ, giọng cười không rõ là chua chát hay giễu cợt: “Ngươi đáp thuận miệng quá nhỉ.”

Nếu không phải từng tận mắt thấy hắn moi mắt dẫn dụ ác linh, từng trải qua cơn bóng đè kỳ quái kia, nàng còn có thể miễn cưỡng tin hắn một lần. Nhưng bây giờ… một chữ nàng cũng chẳng dám tin.
Trường Tuệ dồn sức nhét ngọc bài vào tay hắn, vừa dứt khoát rút tay lại, lạnh giọng nói:  

“Đã bái nhập môn ta, ngươi phải luôn luôn nghe lời dạy bảo, không được manh động, càng không được nuôi dưỡng tà niệm. Nếu dám bước sai một bước… ta tuyệt đối không tha.”

Nàng nhất định phải tận diệt Ác Hồn.

Thiếu niên đón lấy ngọc bài, tay khẽ miết lên những nét khắc trên mặt ngọc — ba chữ “Mộ Giáng Tuyết” hiện rõ. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thuần hậu, giọng điệu dịu dàng như hỏi han:  

“Sư tôn, ‘Mộ Giáng Tuyết’ là tên người đặt cho ta sao?”

Phải rồi… hắn là thiếu chủ Vu cổ tộc, từ nhỏ vốn không có tên.

Trường Tuệ suýt nữa quên mất chuyện này. Thấy hắn thực sự ngơ ngác trước ba chữ ấy, không giống giả vờ, nàng khẽ cong môi:  

“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ gọi là Mộ Giáng Tuyết.”

Nói ra thì… thuở đầu hai người gặp nhau ở giới Linh Châu, hắn vốn chưa có tên. Cái tên này là nàng nghĩ ra đặt cho hắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc