Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta

Chương 15

Trước Sau

break

Chưa từng bước ra khỏi viện dù chỉ một lần?

Trường Tuệ nhíu mày, trong lòng dấy lên nghi ngờ: Chẳng lẽ trong phòng hắn đang làm chuyện gì khuất tất? Nếu không thì sao băng hoa lại bị ác niệm xâm chiếm một cách kỳ lạ như vậy?

“Phái người theo dõi sát hắn.”

Chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi đã khiến đầu nàng đau như búa bổ. Ấn pháp giữa trán cũng hơi nhức nhối. Giao phó xong xuôi, nàng liền cho hai người lui ra ngoài.

Trong phòng lại trở về tĩnh lặng, tưởng như có thể nghe được cả tiếng tuyết rơi chậm rãi ngoài kia. Trường Tuệ nhắm mắt, chỉ khi rơi vào không gian tĩnh lặng thế này nàng mới có thể tập trung suy nghĩ xem bước tiếp theo phải làm gì. Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra manh mối nào thì cửa phòng đã lại vang lên tiếng gõ, rất nhẹ và có lễ, ba tiếng đều đều.

“Tỷ tỷ, ta có thể vào không?”

Tỷ tỷ... đôi mắt ấy đẹp quá...  

Ta muốn mang nó ra ngoài, đặt trong bình quý mà cất giữ...

Trường Tuệ run nhẹ hàng mi, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh thiếu niên áo đỏ ôm đôi mắt đẫm lệ. Bực bội, nàng đưa tay gãi gãi đầu.

Đúng là sợ cái gì, thì cái đó lại tới thật.

Trường Tuệ buồn bực, không muốn lên tiếng. Cánh cửa gỗ sơn son khắc hoa màu trầm, ánh sáng từ ngoài chỉ có thể lờ mờ chiếu qua khe cửa, nhưng thính lực nàng lại cực tốt. Dù cách một lớp cửa sổ, nàng vẫn nghe rõ tiếng hô hấp khe khẽ của người bên ngoài.

Hắn đứng im lặng ngoài cửa, không hề rời đi. Qua một lúc, hắn lại nhẹ nhàng gõ thêm mấy tiếng nữa.

“Tỷ tỷ?”

Trường Tuệ lập tức đứng dậy, sải bước kéo cửa ra.

“Có chuyện gì?”

Rầm!  

Vì dùng lực quá mạnh, cánh cửa phát ra tiếng vang chát chúa, như thể muốn che lấp cơn giận đang bốc hỏa trong lòng nàng.

Ngoài cửa, thiếu niên vẫn khoác hồng y như cũ. Chừng mười hai, mười ba tuổi, thân hình gầy gò thấp bé khiến hắn trông nhỏ hơn bạn bè cùng lứa. Tuyết rơi rào rạt phủ đầy vai, làm ướt cả hàng mi dài của hắn. Dù sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt vì bệnh tật, vẫn không thể che giấu nét xinh đẹp đầy mị hoặc nơi hắn.

Đây chính là bộ dạng khi hắn vừa trở thành đồ đệ nàng—một đứa nghiệt chướng...

“Tỷ tỷ.” Cánh cửa vừa mở, thiếu niên đã nở một nụ cười nhạt, tay xách theo một hộp đồ ăn tinh xảo. “Nghe nói ngài lại bị bóng đè, ta mang canh an thần đến cho ngài.”

Trường Tuệ cười nhạt trong lòng, thầm mắng: Ta bóng đè không phải do ngươi ban cho hay sao?

Từ lúc đến dị giới này, nàng không hiểu sao lại sinh ra nỗi sợ tuyết. Mỗi lần tuyết rơi, nàng đều bị bóng đè và nghẹt thở, mà căn nguyên, chỉ sợ có liên quan sâu sắc đến hắn.
Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, Trường Tuệ nghiêng người cho hắn bước vào, cả người căng thẳng như dây đàn, đứng im tại chỗ.

Ngược lại, thiếu niên lại vô cùng ung dung. Hắn khom người đặt bát canh an thần lên bàn, sau đó đi tới cạnh lư hương, cẩn thận dọn hết tàn tro bên trong, rồi cắm vào đó một nén hương lớn bằng nửa ngón tay cái. Hắn nhẹ nhàng giải thích:  

“Đây là tuyết hải hương, mùi hương thanh nhẹ, có thể làm sạch đầu óc, giúp ngủ ngon. Tỷ tỷ có thể thắp nó trước khi ngủ.”

Trường Tuệ nhìn chăm chú từng động tác của hắn, ánh mắt dừng lại rất lâu trên khuôn mặt ấy, tràn đầy sự thăm dò và suy xét.

Từ lúc mang hắn rời khỏi hải đảo, nàng đã lặng lẽ kiểm tra cẩn thận. Nàng phát hiện đám Ác Hồn trong cơ thể hắn cũng bị phong ấn giống hệt nhau. Không chỉ mất trí nhớ, hắn còn mất toàn bộ tu vi, pháp lực – giờ chẳng khác gì một người thường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc