Khi vừa mới tìm lại được Mộ Giáng Tuyết, chiếc băng hoa này vẫn còn trong suốt. Cớ sao đến hôm nay lại đột ngột chuyển thành huyết sắc?
Lời cảnh báo của chính mình còn vang vọng bên tai, nàng bất giác nhớ đến “tiểu đồ đệ” vừa được cứu về, trong lòng như bị hàn băng xuyên thấu, rét run từng tấc da thịt. Trong cơn hoảng loạn, nàng lỡ tay hất ngã chung trà trên bàn, khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.
Choang!
Âm thanh vang dội khiến Thanh Kỳ bên ngoài cửa giật mình. Nàng lập tức gõ cửa, lo lắng hỏi: “Tôn tọa, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trường Tuệ hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh: “Không sao, ta lỡ tay làm rơi đồ.”
Được sự cho phép, Thanh Kỳ cùng Tú Cầm bước vào dọn dẹp những mảnh vỡ. Cánh cửa gỗ sơn son chạm trổ khi mở ra phát ra tiếng kẽo kẹt trầm đục. Tuyết khí ngoài trời theo đó tràn vào, lập tức xua đi mùi hương an thần còn vương lại trong phòng.
“Bên ngoài tuyết vẫn chưa ngừng sao?” Trường Tuệ nhíu mày, đưa tay day thái dương.
Thanh Kỳ khẽ gật đầu: “Sáng sớm có dừng một chút, giờ lại bắt đầu rơi lớn rồi.”
Từ khi rời hải đảo trở về, tuyết đã rơi rả rích suốt năm ngày, và suốt năm ngày ấy, nàng cũng liên tục chìm trong ác mộng.
Nghĩ đến những cảnh tượng trong mộng khi nãy, Trường Tuệ theo phản xạ đưa tay sờ cổ tay. Mặt dây chuyền băng hoa giờ đây mang theo màu huyết hồng trầm nặng, khiến cánh tay nàng như bị đè nặng, khó mà nâng lên nổi.
Thanh Kỳ và Tú Cầm là hai thị nữ thân cận của Trường Tuệ, đã ở bên nàng nhiều năm nên tự nhiên cũng phát giác có điều bất thường. Tú Cầm tính tình thẳng thắn, hoạt bát hơn, khi nhìn thấy mặt dây chuyền thì ngạc nhiên thốt lên: “Tôn tọa, băng hoa sao lại chuyển sang màu đỏ rồi?”
“Đẹp thật đấy.”
Không khí bỗng cứng lại.
Trường Tuệ ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói mang theo chút cổ quái: “Ngươi thấy nó... đẹp sao?”
Tú Cầm đang định gật đầu thì vội khựng lại khi nghe thấy tiếng ho khẽ của Thanh Kỳ. Nàng ngừng một chút rồi vẫn mạnh dạn trả lời: “Đẹp mà, màu này rất hợp với làn da của tôn tọa, so với lúc còn trong suốt nhìn càng nổi bật.”
Hợp cái đầu ngươi.
Trường Tuệ cười khan, mặt không cảm xúc mắng thầm. Chiếc băng hoa này đổi màu rõ ràng là điềm gở, nhìn vào đã thấy rét buốt sống lưng. Nếu không phải vì nó gắn với mệnh hồn, nàng đã sớm bóp nát rồi ném vào biển lửa mà thiêu rụi.
Không muốn để đề tài này kéo dài thêm, nàng liền đổi chủ đề: “Hắn đâu rồi?”
“Ai cơ?” Tú Cầm chưa hiểu, ngược lại Thanh Kỳ nhanh chóng phản ứng: “Vị công tử đó đêm qua lại phát sốt, hiện đang nằm nghỉ dưỡng trong phòng.”
Nàng vừa nói vừa dò xét tâm tư của Trường Tuệ: “Tôn tọa vội vã đến, là muốn đi xem hắn sao?”
“Không cần.” Trường Tuệ lập tức từ chối, không cần suy nghĩ.
Dù đã trôi qua năm ngày, nhưng trong đầu nàng vẫn ngập tràn những hình ảnh máu me trên hải đảo. Vừa rồi còn gặp ác mộng, Trường Tuệ thật sự không có tâm trạng để đi gặp Mộ Giáng Tuyết. Nàng vẫn chưa thể tiếp nhận được.
Phần ký ức bị phong tỏa ấy khiến nàng mãi không thể chấp nhận sự thật rằng đồ đệ nhà mình đã sa vào ma đạo, hóa thành kẻ tà ác.
Tuy vậy, nghĩ đến chuyện bông tuyết băng bất ngờ biến hóa, Trường Tuệ vẫn cố gắng hỏi kỹ thêm vài câu về mấy ngày gần đây Tiểu Nghiệt Chướng đã làm gì. Thanh Kỳ kể rõ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: “Công tử đa phần thời gian đều nằm trong phòng dưỡng thương, có nhờ người mang đến mấy quyển sách, chưa từng bước chân ra khỏi viện.”