“Tuệ Tuệ! Chạy mau!” Từ bên kia khe nứt, nàng nghe thấy tiếng Hoàn Lăng hô lớn.
“Đừng quay đầu lại!”
“Tuệ Tuệ, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại!”
Cảnh trong mơ từng tấc, từng tấc sụp đổ chìm vào bóng tối. Tiếng gào khóc thê lương quen thuộc lại vang vọng bên tai, như biển lửa đang thiêu rụi tất cả xung quanh. Tầm mắt Trường Tuệ chìm trong hắc ám, nàng không nhìn thấy gì nữa, chỉ còn biết lảo đảo chạy về phía trước, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi tên a huynh.
Đây chỉ là một giấc mơ.
Trường Tuệ không ngừng tự nhủ, bản thân chỉ đang rơi vào một cơn bóng đè, chỉ cần thoát ra là được.
Thế nhưng trong mơ, thân thể nàng như không còn thuộc về mình, cứ cắm đầu tiến vào bóng tối, cho dù hỷ phục trên người đã rách tả tơi. Nàng không biết mình đã chạy bao lâu, đến khi thể lực cạn kiệt, sắp ngã quỵ xuống nền đất lạnh lẽo, thì một bàn tay từ phía sau đỡ lấy nàng thật vững vàng.
“A huynh?” Trường Tuệ mừng rỡ, vội vàng quay đầu lại.
Nhưng ngay lúc ấy, sau lưng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.
“Để ngươi thất vọng rồi.”
Trong bóng tối, từng mảng đỏ sẫm như máu dâng lên, tóc đen rối tung quấn lấy bóng người mờ mịt. Kẻ đó đặt bàn tay trắng bệch lên vai nàng, từ phía sau cúi sát lại gần, hơi thở kề bên tai, giọng nói mềm mại thong thả vang lên:
“Là ta mà, sư tôn.”
Ầm—
Ngay khoảnh khắc Trường Tuệ quay đầu, cảnh trong mộng vỡ vụn như thủy tinh bị đập nát. Cảm giác hoảng loạn không tên kéo phăng nàng ra khỏi ác mộng.
Trường Tuệ bừng tỉnh, hơi thở dồn dập, cả người đẫm mồ hôi. Theo bản năng, nàng đưa tay lên sờ giữa trán.
Nhưng nàng cũng chẳng rõ vì sao mình lại làm vậy. Chỉ biết rằng trong lòng vẫn còn run rẩy, cảm giác vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng đến mức chưa từng có — còn đáng sợ hơn bất kỳ cơn mộng dữ nào trước đó.
Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?
Đại hôn năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trường Tuệ ôm lấy trán, nơi ẩn giấu pháp ấn đau như muốn nứt toạc. Nàng biết mình đã quên một điều gì đó vô cùng quan trọng. Hoặc cũng có thể… không phải là quên, mà là bị phong ấn.
Ánh mắt nàng vô thức dừng lại nơi cổ tay — Vô Cấu Lăng vẫn lặng lẽ cuốn quanh vài vòng như thường lệ. Thế nhưng, mặt dây băng hoa tinh xảo treo trên đó đã không còn ở đó nữa.
Mặt dây băng tinh hình bông tuyết kia, vốn chỉ xuất hiện sau khi Trường Tuệ bước vào phàm thế. Nó mang theo dao động linh lực của nàng, và được phong ấn bằng một chú thuật cấp cao.
Sau khi bước vào trần thế, Trường Tuệ lập tức nhận ra ký ức của mình đã bị thiếu hụt. Nàng phải bỏ ra không ít công sức mới có thể giải phong ấn tầng cấm chế đầu tiên trên mặt dây chuyền băng hoa. Nhưng thứ phóng xuất ra lại không phải là ký ức đã mất, mà là một đoạn độc thoại từ chính nàng trong quá khứ:
“Trường Tuệ, khi ngươi nghe được đoạn lưu âm này, tức là ngươi đã rời khỏi Linh Châu Giới, bước vào ba ngàn Hư Không Cảnh, bắt đầu luân hồi.
Ta không biết Hư Không Cảnh sẽ đưa ngươi tới thế giới nào, cũng không biết ngươi sẽ mang hình dạng ra sao khi tiến vào phàm thế. Nhưng ta biết, giờ phút này ngươi đang hoang mang lạc lối, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vậy để ta nói cho ngươi biết—
Linh Châu Giới đã bị hủy diệt, mà kẻ gây ra chính là tiểu đồ đệ do một tay ngươi nuôi lớn. Hắn không chỉ phản bội tông môn, đọa nhập ma đạo, mà còn thả hoang dã trở lại thế gian, biến Linh Châu Giới thành luyện ngục giữa nhân gian...