Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta

Chương 11

Trước Sau

break

Trước kia, những giấc mộng chỉ là những mảnh ký ức mơ hồ, nhưng vẫn luôn thê lương, tang thương đến rợn người. Trong mơ, nàng nghe thấy vô số tiếng kêu gào thảm thiết, những bàn tay đầy máu vươn ra kéo lấy nàng, từng linh hồn oán trách rên xiết cầu cứu, cố níu nàng xuống vực sâu tăm tối. Mỗi lần tỉnh dậy, Trường Tuệ đều phải tụng chú thanh tâm thật lâu mới có thể bình ổn lại tinh thần.

Nhưng đêm nay, cảnh trong mơ lại khác.

Nàng mơ thấy đại ca của mình.

Trường Tuệ có một người huynh trưởng tên là Hoàn Lăng — người kế nhiệm chức Tông chủ Thần Kiếm Tông, là đệ tử chân truyền của một đời kiếm tổ. Từ thuở niên thiếu đã vang danh thiên hạ, được Thần Khí "Thứ Hựu Kiếm" nhận chủ. Bao nhiêu lời tán tụng đẹp đẽ nhất trên thế gian đặt lên người hắn đều vẫn thấy chưa đủ.

Vậy mà trong giấc mơ, vị ca ca hoàn mỹ ấy lại bị yêu ma ám hại, thân trúng âm sát khí, hôn mê bất tỉnh, sinh mệnh như ngọn đèn leo lét trước gió.

Để cứu hắn, cả tông môn đã tìm đủ mọi cách, Trường Tuệ gần như tiêu hao cạn linh lực.

Nàng không phải người thường, mà là linh vật do trời đất dưỡng thành — thể chất đặc biệt, trời sinh mang linh thể thuần khiết có khả năng hóa giải sát khí. Nhưng âm sát trong cơ thể Hoàn Lăng đã ăn sâu đến cực hạn, muốn cứu sống hắn, chỉ còn một con đường duy nhất: thành thân, dùng thuật hợp tu để dẫn linh khí hóa giải. Đó là cách duy nhất, và cũng là lựa chọn cuối cùng.

“Tuệ Tuệ, ngươi… thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?” Trong mộng, nàng nghe thấy Hoàn Lăng hỏi mình.

Nhưng dù là trong mơ hay trong ký ức Linh Châu Giới đã sụp đổ, câu trả lời của nàng vẫn luôn kiên định, chưa từng đổi thay:

“Nghĩ kỹ rồi. Ta sẽ gả.”

Trường Tuệ được Hoàn Lăng nuôi lớn.

Nàng sinh ra từ tinh hoa đất trời, người đầu tiên nàng thấy khi mở mắt chính là thiếu niên Hoàn Lăng. Họ không cùng huyết thống, nhưng gắn bó còn hơn ruột thịt. Vì cứu huynh trưởng, nàng có thể đánh đổi tất cả — không tiếc bất kỳ điều gì.

Trong mộng, mọi chuyện tiến triển rất suôn sẻ — hoặc có thể nói, giống hệt với thực tại năm xưa ở Linh Châu Giới.

Thần Kiếm Tông bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn. Tin vui của nàng và Hoàn Lăng được công bố khắp thiên hạ. Mộ Giáng Tuyết — tiểu đồ đệ của nàng — không thể chấp nhận chuyện đó, giận dữ rời tông.

Rồi đến ngày đại hôn.

Khách khứa tụ hội, nàng khoác lên người hỷ phục đỏ rực, tay cầm thiếp hôn đi giữa hàng ghế song song của khách mời, gương mặt điểm nhẹ son phấn, nghênh đón vô vàn lời chúc tụng.
Ngay lúc Trường Tuệ sắp bước đến trước mặt Hoàn Lăng, giữa đám đông bỗng dâng lên một trận xao động.

“Kỳ lạ, sao trong lòng ta lại cảm thấy bất an thế này?”

“Chẳng lẽ là ảo giác? Sao lão phu lại có cảm giác mặt đất phương Tây Nam đang rung chuyển?”

“Không, không phải ảo giác! Như có thứ gì kinh khủng đang tiến lại gần, ta cảm nhận được rồi!”

“Kẻ nào dám đến Thần Kiếm Tông giả thần giả quỷ, lập tức đi điều tra—”

Biến cố xảy ra trong chớp mắt.

Chưa kịp để ai kịp phản ứng, con đường phía trước điện dẫn tới Hoàn Lăng đột nhiên nứt ra một khe lớn. Khe hở nhanh chóng lan rộng, cắt ngang lối Trường Tuệ đang bước tới. Một luồng âm sát khí dày đặc lập tức tràn ra, sương đen cuồn cuộn như muốn nuốt lấy bầu trời. Từ sâu trong khe, một xúc tua khổng lồ, đầy vảy cứng lạnh như thép, bất ngờ vươn lên, chặn đứng con đường của nàng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc