Kịch Bản Bí Mật

Chương 4

Trước Sau

break

Cho dù có bình tĩnh đến mức nào thì Trần Diệc cũng biết không thể để Hạ ŧıểυ Sinh làm loạn thêm nữa.

Người phụ nữ nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, một mềm mại một thon chắc, trông hợp nhau đến lạ.

Cô đè vai bắt hắn ngồi xuống ghế, bản thân lại vòng ra sau:

- Lại nói con làm bố không chuyên tâm được ý gì? Vậy con chỉ đứng đây thôi, sẽ không dính lấy bố nữa, oki?

Nói về đắn đo Trần Diệc thì Hạ ŧıểυ Sinh mà đứng thứ hai là không ai dám nhận thứ nhất. Cô quá hiểu hắn, lại càng chắc chắn được bản thân là đặc biệt đối với hắn, cho dù đó là kiểu đặc biệt gì đi nữa.

Quả đúng như vậy, người đàn ông lại chịu thua trước giọng điệu tức giận của cô.

Lớn hơn cô mười bốn tuổi, độ bao dung của Trần Diệc cũng lớn lắm, bởi vì hắn đã đặt sự tồn tại của con dâu vào lòng, nên cộng cả hai yếu tố này lại là hắn bị cô nắm trong lòng bàn tay ngay.

Người đàn ông gật gật đầu, coi như đồng ý với lời nói của cô.

Hạ ŧıểυ Sinh hừ một tiếng, cô lấy xìa bên cạnh ra, xúc cả cơm cả rau cả thịt để đưa vào miệng, tiếng cô nhai hắn cũng nghe thấy, tưởng cô nhóc này lại chơi trò ấu trĩ, ăn hết cơm không cho hắn ăn nữa.

Nhưng không, vẫn có xìa cơm đưa đến tận miệng, nhưng lại là cơm này nát tươm, còn có cả mùi dứa nhàn nhạt, cũng nhẫy nhẫy nữa.

Hắn nhíu mày, nói:

- ŧıểυ Sinh, miếng cơm này không giống bình thường, con nhìn lại bát xem.

Trần Diệc không nghĩ đến việc cô nhai cơm bón cho hắn ăn, và giờ là hắn đang ăn cả nước bọt của "con gái" mình.

Người đàn ông tưởng là người nào đó động tay động chân vào đồ Hạ ŧıểυ Sinh nấu nên nó mới thành ra như này.

Cô chậc chậc hai phát, vui vẻ nói:

- Đâu có, là do bố hôm trước vừa ăn cơm vừa làm việc nên bị sặc rát họng nên con mới dằm nát cơm ra để bố ăn cho dễ ý chứ.

Nghe cô nói, Trần Diệc nhớ đến đúng là có lần như vậy thật, hắn khụ khụ, không tiếp lời của cô.

Nhưng hình như tự dưng Hạ ŧıểυ Sinh nhớ tới điều gì, cô ôm chầm lấy cổ hắn, thanh âm nức nở:

- Bố ơi, con không đi đâu đâu, con muốn ở lại đây được không ạ? Hôm qua, hôm qua cô ta đến tận chỗ con, nói con là đồ chẳng ai cần, là đồ rác rưởi là đồ bỏ đi, huhu, con không phải như thế, bố sẽ không bỏ con lại đúng không bố...

Trái tim như bị giáng đòn thật mạnh, người đàn ông quay phắt lại, tay dài chắc khỏe vươn ra ôm chặt người phụ nữ vào lòng, giọng hắn khản đi:

- ŧıểυ Sinh, con đừng tin lời bọn chúng, bố cần con mà, đừng khóc, ngoan, vậy con không phải đi đâu cả, cứ ở biệt thự với bố, bố sẽ luôn bên con...

Hắn không tin được trong lúc bản thân đắm chìm trong công việc cô gái nhỏ đã phải chịu ấm ức lớn như vậy.

Hạ ŧıểυ Sinh bơ vơ không nơi nương tựa, hai mươi tuổi đã bị đứa con chơi bời lêu lổng của hắn lừa về tay, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, sau khi ly hôn còn bị người tình của con hắn mắng mỏ thậm tệ.

Hắn có cảm giác bản thân muốn ninh đầu Trần Thiên xuống dưới.

Con không nên thân là tại bố không biết dạy dỗ, hắn nên hoàn trả lại những đau khổ mà cô gái nhỏ phải chịu, đó là điều chắc chắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc