Trần Diệc bật cười, hắn sủng nịnh nói:
- Vậy con muốn bố bồi thường cái gì nào? Con cũng ly hôn với thằng oắt kia rồi, thế con rủ bạn cùng đi du thuyền, bố gọi một dàn trai trẻ đến phục vụ con, có được không?
Từ ít nói đạm bạc, nhìn con trai lần lượt tổn thương thiếu nữ mới lớn, tâm thái của hắn dần thay đổi.
Lúc đầu chỉ là quan tâm bằng vật chất, nhưng năm lần bảy lượt thấy cô khóc, lại nghĩ đến Hạ ŧıểυ Sinh không cha không mẹ, hắn liền không đành lòng.
Thế nên trong vòng gần bốn năm, Trần Diệc chú ý đến cô suốt, sợ cô nghĩ quẩn sợ cô khổ sở và cũng sợ bản thân không làm gì thì sẽ có chuyện xảy ra, dạy dỗ con mình không được, hắn phải tự mình ra trận.
Và giờ đây, hắn coi cô là con gái ruột của mình luôn rồi, yêu chiều cô thành thói quen, cũng không bài xích sự đụng chạm của cô nữa.
Hạ ŧıểυ Sinh trợn trắng mắt, cô nghĩ thầm: Con không cần trai trẻ, con chỉ cần bố thôi, bố có định tặng bản thân cho con không?
Uốn éo trườn mông ngồi xuống hai cái đùi rắn chắc tỏa ra hơi nóng hầm hập của người đàn ông, cô giả vờ bĩu môi chê bai:
- Con chẳng cần đâu, con muốn bố bồi thường cái con thích cơ, lần sau đi, lần sau con sẽ nói cho bố con muốn gì. Bố thật là, lại ăn mặc như này rồi, mặc thì mặc hẳn hoi không thì cởi luôn ra đi bố, a, bố đã có tám múi rồi ư? Trời ơi săn chắc quá, con mà chăm chỉ được như bố thì bụng con đã không có nhiều mỡ như này rồi, hazzz.
Cô sờ từ xương quai xanh, sờ xuống đầu ti nâu nâu nhỏ tí, cuối cùng trằn trọc vuốt ve cơ bụng quyến rũ của hắn.
Tay nhỏ mềm mại đi đến đâu là người đàn ông lại run lên đến đấy, Trần Diệc dụi cằm vào mái tóc óng ả của cô, dịu giọng nói:
- Đừng sờ linh tinh, bố làm việc xong thì chúng ta đi mua sắm, có chịu không?
Hắn làm sao biết được người phụ nữ đang hau háu nhìn nửa thân trên của mình, cô còn thể hiện là mình vô ý xoẹt qua ti hắn, nhưng vô ý kiểu gì mà xoẹt qua xoẹt lại xoẹt cứng cả ti lên.
Cơ bụng cũng bị nắn nắn bóp bóp, mông cô còn cọ cọ vùng phồng lên đang ngủ say của hắn.
Hạ ŧıểυ Sinh phụng phịu:
- Con ngạc nhiên quá thôi mà, với lại con đang nghĩ bố ruột con có cơ bụng giống bố không nhỉ? Con tò mò ghê, nếu con có thể gặp ông ấy một lần thì thật tuyệt.
Chỉ một câu, người phụ nữ âm mưu ấy lại dập tắt được cảm giác mất tự nhiên của bố chồng.
Trần Diệc không biết nói cái gì để cô đỡ buồn, đành thở dài đánh lạc hướng:
- Vậy con thấy sáu múi đẹp hơn hay tám múi đẹp hơn, mà hôm trước lưng bố vừa nổi một cái mụn to lắm, con xem thử xem nó dẹp xuống chưa.
Cô cười hì hì, thuận theo ý hắn, vờ như bản thân không còn nghĩ đến bố ruột đã vứt bỏ mình từ lúc bản thân mới lọt lòng nữa.
Tay luồn ra phía sau, thật sự sờ thấy được một cục mụn ở đó.
Hạ ŧıểυ Sinh dí chặt ngực vào ngực hắn, miệng đột nhiên lại ngậm phải đầu ti của Trần Diệc, cô liếʍ liếʍ cắn cắn, lẩm bẩm:
- Cái gì đây? Bố ơi, bố mọc mụn ở trước ngực nữa hả?
Người đàn ông đờ ra, hắn bất chấp công việc, tự mình kéo cô ra, trách mắng:
- Con lại thế rồi, ŧıểυ Sinh ngốc nghếch!
Búng một phát lên trán cô, lúc này Hạ ŧıểυ Sinh mới ngớ ra, cô trợn tròn mắt, sau đó bật cười khúc khích:
- A, con quên mất, đây là đầu ti của bố, ahahahaha...