Sau những ngày tháng bình yên hiếm hoi, khi Lâm Hạ đang dần tìm lại ánh sáng trong tâm hồn, khi những nốt nhạc vui tươi đã trở lại với cậu, một bầu không khí căng thẳng vô hình lại bắt đầu len lỏi, bao trùm lên căn biệt thự rộng lớn của Lục Triều. Anh, với trực giác nhạy bén của một người từng trải và tầm nhìn chiến lược của một CEO tài ba, biết rõ rằng sự bình yên này chỉ là khoảnh khắc tạm bợ. Những đòn giáng mạnh mẽ mà anh đã tung ra ở phía trước, từ vụ kiện tụng với Trương Gia cho đến việc từng bước vạch trần những kẻ đã hãm hại Lâm Hạ, chắc chắn đã chọc tức đến tận cùng con rắn chúa vẫn còn ẩn mình trong bóng tối. Và quả nhiên, nó đã bắt đầu cựa mình, cho thấy dấu hiệu của một cuộc phản công sắp tới.
Trong phòng làm việc rộng lớn, ánh đèn bàn vàng dịu hắt xuống chồng tài liệu cao ngất, từng trang giấy trắng tinh được điểm xuyết bởi những dòng chữ, con số và biểu đồ phức tạp. Lục Triều vẫn đang miệt mài xem xét, ánh mắt anh tập trung cao độ, song không giấu được một thoáng suy tư. Anh liên tục nhận được những báo cáo không mấy khả quan từ đội ngũ pháp lý và ban giám đốc tài chính: có những động thái bất thường trên thị trường chứng khoán nhằm vào cổ phiếu của Thiên Dụ, những tin đồn thất thiệt bắt đầu râm ran trở lại trên các diễn đàn giải trí, thậm chí, còn có dấu hiệu cho thấy các hợp đồng quảng cáo lớn đang bị đối thủ "cướp trắng" một cách công khai, không chút kiêng dè. Mọi thứ đang diễn ra đúng như dự đoán của anh.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, đủ để kéo Lục Triều ra khỏi dòng suy tính miên man. Lâm Hạ bước vào, trên tay là một ly trà hoa cúc ấm, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không gian. Cậu khẽ đặt ly trà xuống bàn làm việc của anh, đôi mắt cậu thoáng nhìn qua những con số và biểu đồ phức tạp trên màn hình máy tính. Dù không hiểu rõ những con số ấy nói lên điều gì, nhưng cậu cảm nhận được một luồng căng thẳng đang bao trùm căn phòng, như một đám mây đen vần vũ.
"Anh Triều, anh lại làm việc muộn sao?" Lâm Hạ nhẹ nhàng hỏi, giọng cậu đầy lo lắng, ánh mắt không giấu nổi sự quan tâm. "Trông anh có vẻ mệt mỏi lắm đó." Cậu tiến lại gần, đưa tay khẽ chạm vào má anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Lục Triều.
Lục Triều khẽ mỉm cười trấn an cậu, nụ cười phảng phất chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy dịu dàng. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay Lâm Hạ, khẽ vuốt ve những ngón tay thon dài. "Không sao đâu, Hạ Hạ. Chỉ là có vài vấn đề nhỏ trong công việc thôi. Anh có thể xử lý được." Giọng anh vẫn điềm tĩnh, cố gắng che giấu đi những gợn sóng trong lòng.
Thế nhưng, Lâm Hạ khẽ nhíu mày. Cậu đã không còn ngây thơ hay yếu đuối như trước nữa. Giờ đây, cảm nhận của cậu về sự bất ổn ngày càng trở nên nhạy bén. "Nhưng... em thấy anh cứ cau mày mãi. Mấy hôm nay anh cũng ít cười hơn. Có phải... có chuyện gì nghiêm trọng không, anh Triều?" Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt đầy sự tin tưởng nhưng cũng chứa đựng nỗi bất an len lỏi. "Anh có thể nói cho em biết mà. Em cũng muốn chia sẻ với anh, dù là khó khăn hay áp lực đến mấy đi nữa. Em cũng không muốn anh phải một mình gánh vác mọi thứ."
Lục Triều im lặng một lát, ánh mắt anh lướt qua gương mặt lo lắng của Lâm Hạ. Anh cân nhắc xem có nên nói ra sự thật hay không. Cuối cùng, anh quyết định rằng Lâm Hạ không còn là chàng trai yếu đuối cần được che chở tuyệt đối nữa. Cậu đã đủ mạnh mẽ để đối mặt. Anh thở dài nhẹ nhõm, rồi khẽ siết chặt tay cậu. "Thật ra... đúng là có chút rắc rối, Hạ Hạ. Có vẻ như, kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ, hắn ta đã không thể ẩn mình được nữa rồi. Hắn đã quyết định ra tay trực tiếp."
Lâm Hạ giật mình, trái tim cậu khẽ đập nhanh hơn. "Kẻ đứng sau? Là ai vậy ạ, anh Triều? Lẽ nào... lại là Trương Gia sao? Hay còn kẻ nào khác nữa?"
Lục Triều lắc đầu, ánh mắt anh thoáng qua vẻ lạnh lẽo. "Không hẳn là Trương Gia. Trương Gia chỉ là con tốt thí mà thôi, một quân cờ trong ván cờ lớn hơn nhiều. Kẻ đứng sau... hắn ta là một tay chơi thực sự trong giới kinh doanh này, một kẻ có quyền lực và sự tàn nhẫn không kém. Hắn không chỉ nhắm vào Thiên Dụ, mà còn có vẻ như... hắn rất căm ghét em, Hạ Hạ. Sự tồn tại của em, sự trở lại của em đã chạm vào lợi ích của hắn." Anh ngừng lại, cân nhắc xem có nên nói ra cái tên đó không, vì sợ nó sẽ gợi lại những ký ức đau buồn cho Lâm Hạ.
"Hắn ta là ai?" Lâm Hạ kiên quyết hỏi, giọng cậu dù vẫn còn chút run rẩy nhưng đã không còn vẻ yếu đuối, mà thay vào đó là sự quyết tâm lạ thường. "Anh Triều, xin anh hãy nói cho em biết đi. Em muốn biết kẻ thù của mình là ai, em không muốn mình cứ mãi sống trong sự mơ hồ, sợ hãi nữa."
Lục Triều nhìn thẳng vào mắt Lâm Hạ, ánh mắt anh vừa kiên định vừa có chút xót xa. Anh biết Lâm Hạ cần phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. "Hắn là... Lý Thần. Em có nhớ không? Kẻ đã bị em từ chối hợp tác trong một dự án lớn trước đây. Hắn ta từng có ý định thao túng cả giới giải trí, biến nó thành công cụ của hắn. Và hắn cũng chính là kẻ đã thèm khát giọng hát của em, muốn biến em thành công cụ để phục vụ mưu đồ đen tối của hắn."
Nghe cái tên "Lý Thần", Lâm Hạ như bị sét đánh ngang tai. Một ký ức kinh hoàng ùa về, những hình ảnh về gã đàn ông với đôi mắt lạnh lẽo và nụ cười ghê tởm thoáng hiện trong tâm trí cậu. Hắn là kẻ đã từng ép cậu ký vào những hợp đồng bất bình đẳng, là kẻ đã gián tiếp đẩy cậu vào vòng xoáy thị phi và tai nạn thảm khốc năm xưa. Cậu bỗng nhiên thấy lạnh toát sống lưng, nỗi sợ hãi cố hữu lại trỗi dậy, những ngón tay cậu khẽ run lên bần bật trong tay Lục Triều.
Lục Triều lập tức cảm nhận được sự sợ hãi đang bao trùm lấy cậu. Anh vội vàng ôm chặt lấy Lâm Hạ vào lòng, vỗ về, xoa nhẹ tấm lưng gầy của cậu. "Đừng sợ, Hạ Hạ. Có anh ở đây rồi. Hắn ta sẽ không bao giờ làm gì được em nữa đâu. Anh đã lường trước được động thái này của hắn. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, Hạ Hạ của anh." Giọng anh trầm ấm, mang theo sức mạnh và sự trấn an tuyệt đối.
Lâm Hạ vùi mặt vào ngực anh, hít hà mùi hương quen thuộc, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Lục Triều. Cảm giác an toàn dần trở lại, như một làn nước mát xoa dịu ngọn lửa sợ hãi đang bùng lên. "Nhưng... hắn ta rất mạnh, đúng không anh? Em nhớ... hắn ta có rất nhiều mối quan hệ đen tối khác và hắn không từ thủ đoạn nào. Hắn sẽ làm gì chúng ta, anh Triều?"
"Hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn bẩn thỉu nhất, Hạ Hạ," Lục Triều khẳng định, giọng anh kiên quyết, không một chút dao động, như một lời thề. "Hắn sẽ cố gắng đánh sập Thiên Dụ trên thị trường, làm mất uy tín của chúng ta và chắc chắn sẽ tìm cách trả thù em. Nhưng ưm đừng lo lắng quá. Anh đã có kế hoạch đối phó rồi. Mạng lưới của anh không hề yếu kém hơn hắn đâu, thậm chí còn rộng lớn và vững chắc hơn nhiều."
Anh khẽ đẩy Lâm Hạ ra một chút, giữ lấy khuôn mặt cậu trong lòng bàn tay, nhìn sâu vào đôi mắt cậu. Ánh mắt anh tràn ngập yêu thương và sự bảo bọc, không một gợn sóng. “Hạ Hạ, điều quan trọng nhất bây giờ là em phải tin tưởng anh tuyệt đối. Anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm hại em nữa đâu. Bởi vì, kẻ nào đã dám động tay vào người của Lục Triều này, anh nhất định sẽ khiến hắn phải trả một cái giá cực đắt, đánh đổi bằng toàn bộ những gì hắn đang sở hữu.”
Lâm Hạ nhìn vào đôi mắt kiên định của Lục Triều, cảm nhận được sự quyết tâm và tình yêu mãnh liệt đang tỏa ra từ anh. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một sự bình tĩnh đến lạ, một niềm tin vững chắc vào người đàn ông trước mặt. Cậu gật đầu, giọng nói chắc chắn, không còn chút run rẩy nào. "Em tin anh. Em tin anh tuyệt đối, Lục Triều. Em sẽ luôn ở bên anh."
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, "mạng lưới phản công" của Lý Thần bắt đầu lộ rõ, giăng bẫy khắp nơi. Một loạt các bài báo giật tít về bê bối tài chính của Thiên Dụ đột ngột xuất hiện trên nhiều trang báo lá cải và các nền tảng mạng xã hội, lan truyền với tốc độ chóng mặt. Các cổ phiếu của tập đoàn bắt đầu dao động mạnh, tụt dốc không phanh. Đồng thời, những tin đồn thất thiệt về việc Lục Triều "thao túng" Lâm Hạ, lợi dụng anh để rửa tiền, cũng được tung ra một cách có chủ đích, nhằm mục đích bôi nhọ và chia rẽ. Bên cạnh đó, một vụ kiện lớn được đệ trình lên tòa án, cáo buộc Thiên Dụ vi phạm bản quyền và trốn thuế, với những bằng chứng tưởng chừng rất thuyết phục, được sắp đặt một cách tinh vi.
Lục Triều không hề nao núng, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đáng kinh ngạc. Anh đã lường trước được những chiêu trò bẩn thỉu này của Lý Thần. Ngay lập tức, anh triệu tập đội ngũ pháp lý hàng đầu, cùng với các chuyên gia tài chính và truyền thông uy tín nhất. Anh phân tích từng động thái của Lý Thần, tìm ra những lỗ hổng trong âm mưu của hắn, dù là nhỏ nhất. Phòng làm việc của Lục Triều trở thành một chiến trường thu nhỏ: với những cuộc họp xuyên đêm không ngơi nghỉ, những cuộc gọi điện thoại không ngừng nghỉ và những kế hoạch tác chiến được vạch ra một cách tỉ mỉ, chặt chẽ, không để lọt một sai sót nào.
Lâm Hạ không còn đứng ngoài cuộc, dù không trực tiếp tham gia vào công việc. Cậu ở bên cạnh Lục Triều gần như 24/7, không chỉ để chăm sóc anh, mang cho anh những bữa ăn nhẹ hay ly cà phê ấm nóng mỗi khi anh mệt mỏi, mà còn để lắng nghe. Cậu lắng nghe từng cuộc điện thoại, từng cuộc họp, cố gắng nắm bắt thông tin, hiểu rõ về tình hình đang diễn ra. Và rồi, một buổi chiều nọ, khi Lục Triều đang đối mặt với một vấn đề nan giải về bằng chứng liên quan đến một dự án âm nhạc cũ của Lâm Hạ mà Lý Thần đang cố gắng bôi nhọ, Lâm Hạ đột nhiên lên tiếng, như một tia sáng lóe lên trong bóng tối.
"Anh Triều," Lâm Hạ khẽ gọi, giọng cậu hơi run nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, pha chút bối rối nhưng cũng tràn đầy sự quả quyết. "Em... em có một điều muốn nói. Liên quan đến dự án đó. Em nghĩ... nó có thể giúp được anh."
Lục Triều quay sang nhìn cậu, ánh mắt anh đầy sự ngạc nhiên xen lẫn hy vọng. "Em nói đi, Hạ Hạ. Em nhớ ra điều gì sao? Đừng ngần ngại, cứ nói hết cho anh nghe."
"Vâng. Cái dự án đó... lúc đó Lý Thần đã tìm cách ép em ký một bản hợp đồng khác, một bản phụ lục đáng sợ. Hắn muốn em từ bỏ mọi quyền tác giả đối với những bản nhạc em sáng tác trong thời gian đó. Em đã rất sợ, rất hoảng loạn, nhưng em đã không ký. Và quan trọng hơn là... em đã ghi âm lại cuộc nói chuyện đó. Lúc ấy, em đã nghĩ... sau này có thể sẽ cần đến, không biết vì lý do gì. Em... em vẫn còn giữ bản ghi âm đó, ở trong một chiếc USB cũ kỹ, giấu rất kỹ trong ngăn kéo tủ đầu giường của em ở căn hộ cũ." Lâm Hạ nói một mạch, giọng cậu càng lúc càng chắc chắn, ánh mắt cậu sáng lên đầy kiên cường.
Mắt Lục Triều sáng rực lên. Anh không ngờ Lâm Hạ lại có thể chủ động cung cấp một thông tin quan trọng đến vậy, một bằng chứng chí mạng nằm ngoài mọi dự liệu của anh. "Thật sao, Hạ Hạ? Em chắc chắn chứ? Đó... đó chính là bằng chứng vô giá đấy! Nó có thể lật ngược tất cả!" Anh lập tức đứng bật dậy, không giấu nổi niềm vui và sự kinh ngạc.
"Em chắc chắn," Lâm Hạ khẳng định, gật đầu mạnh mẽ. "Lúc đó em rất sợ hãi, nhưng em vẫn cố gắng giữ lại. Em không muốn những đứa con tinh thần của mình bị hắn ta cướp đi, bị hắn ta lợi dụng." Cậu nhìn anh với ánh mắt kiên định. "Em sẽ về lấy nó ngay bây giờ."
"Không cần đâu, Hạ Hạ," Lục Triều vội vàng nói, anh bước đến ôm lấy cậu, vuốt nhẹ tóc cậu. "Anh sẽ phái người đi lấy ngay lập tức. Em cứ ở đây với anh đi. Đừng đi đâu một mình, anh không muốn em gặp bất cứ nguy hiểm nào nữa."
Bản ghi âm của Lâm Hạ chính là chìa khóa quan trọng nhất, một đòn chí mạng giáng thẳng vào Lý Thần. Nó không chỉ lật tẩy âm mưu của hắn trong việc cướp đoạt bản quyền, mà còn chứng minh hành vi đe dọa, ép buộc của hắn, gián tiếp khẳng định những cáo buộc về việc Lý Thần thao túng nghệ sĩ là hoàn toàn có căn cứ và đã được chứng minh. Đội ngũ pháp lý của Thiên Dụ ngay lập tức sử dụng bằng chứng này, biến vụ kiện từ thế bị động thành thế chủ động tấn công, dồn Lý Thần vào chân tường.
Lý Thần, vốn nghĩ mình nắm chắc phần thắng trong tay, đã hoàn toàn bất ngờ và không kịp trở tay. Hắn không ngờ một Lâm Hạ yếu đuối, câm lặng ngày nào lại có thể giữ lại được một bằng chứng chí mạng như vậy, một bằng chứng có thể hủy hoại cả sự nghiệp và danh tiếng của hắn. Cuộc chiến pháp lý trở nên gay gắt hơn bao giờ hết, với những màn tranh luận nảy lửa và những bằng chứng được đưa ra liên tục. Lý Thần tìm mọi cách để làm mất uy tín bản ghi âm, tìm cách bẻ cong sự thật, nhưng với sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Lục Triều, cùng với sự hỗ trợ của các chuyên gia pháp lý và giám định hàng đầu, bản ghi âm vẫn đứng vững, không thể bị phủ nhận.
Cùng lúc đó, trên thị trường chứng khoán, Lục Triều cũng bắt đầu phản công một cách mạnh mẽ. Anh không chỉ bảo vệ cổ phiếu của Thiên Dụ khỏi những đợt tấn công liên tục của Lý Thần mà còn tung ra những thông tin bất lợi về các dự án mờ ám và phi pháp của hắn, dựa trên những dữ liệu mà anh đã thu thập được từ rất lâu trước đó. Cuộc đấu đá trên thương trường trở thành một màn kịch nghẹt thở, với những đòn đáp trả qua lại đầy căng thẳng, khiến cả giới kinh doanh phải nín thở theo dõi.
Cuộc chiến kéo dài gần một tháng, gây chấn động cả giới kinh doanh lẫn giới giải trí. Lý Thần, với bản tính kiêu ngạo và tự tin thái quá vào quyền lực của mình, cuối cùng đã lộ ra những sơ hở chí mạng, không thể cứu vãn. Sự kiên trì và tài trí của Lục Triều, cùng với bằng chứng quyết định từ Lâm Hạ, đã đưa vụ án ra ánh sáng công lý một cách rõ ràng nhất.
Trong phiên tòa cuối cùng, Lâm Hạ được Lục Triều dẫn đến. Cậu ngồi bên cạnh anh, tuy vẫn có chút hồi hộp nhưng ánh mắt đã không còn sợ hãi hay trốn tránh. Cậu lắng nghe công tố viên trình bày những bằng chứng, trong đó có cả bản ghi âm giọng nói của chính mình – giọng nói mà cậu đã từng nghĩ sẽ không bao giờ cất lên được nữa. Giờ đây, giọng nói ấy lại trở thành bằng chứng thép, hùng hồn vạch trần kẻ đã từng làm hại cậu, đòi lại công bằng cho chính mình.
Lý Thần bị kết tội, không chỉ vì những hành vi thao túng thị trường mà còn vì tội đe dọa và hủy hoại danh dự người khác. Tập đoàn của hắn đối mặt với nguy cơ phá sản và bị điều tra toàn diện, và bản thân hắn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhận mức án thích đáng cho tội ác của mình.
Khi phiên tòa kết thúc, Lục Triều quay sang nhìn Lâm Hạ, ánh mắt anh đầy tự hào, yêu thương. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu. "Chúng ta đã thắng rồi, Hạ Hạ. Em đã làm được rồi. Anh biết em luôn rất mạnh mẽ mà."
Lâm Hạ nhìn anh, đôi mắt cậu rưng rưng, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Cậu ôm chầm lấy anh. "Anh Triều... chúng ta đã làm được. Em... em thật sự không ngờ... em có thể làm được điều này."
Lục Triều ôm chặt lấy cậu vào lòng, vỗ về, thủ thỉ bên tai. "Anh đã nói rồi mà. Sẽ không ai có thể làm hại em nữa đâu. Em đã rất dũng cảm, Hạ Hạ. Chính em đã tự cứu lấy mình, bằng chính sự kiên cường và niềm tin của em vào công lý." Anh khẽ nâng cằm cậu lên, trao một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán. "Anh yêu em, Hạ Hạ."
Chiến thắng này không chỉ củng cố vị thế của Thiên Dụ trên thị trường, khẳng định quyền lực của Lục Triều, mà quan trọng hơn, nó đã hoàn toàn giải phóng Lâm Hạ khỏi những bóng ma ám ảnh của quá khứ. Cậu không còn là nạn nhân yếu đuối nữa, mà là một người đã đứng lên, tự mình đối mặt với kẻ thù và giành lấy công lý cho bản thân. Lục Triều đã ở bên cậu, là chỗ dựa, là chiến lược gia, là tấm khiên vững chắc, nhưng chính Lâm Hạ đã cung cấp vũ khí cuối cùng, thứ vũ khí mạnh nhất – sự thật và lòng dũng cảm.
Sau trận chiến căng thẳng này, Lục Triều và Lâm Hạ trở về biệt thự. Không khí trong nhà đã hoàn toàn khác. Đó là sự bình yên thực sự, không còn nỗi lo lắng nào rình rập, không còn một bóng tối nào có thể che phủ. Lục Triều cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, một gánh nặng vô hình đã được trút bỏ. Anh biết, con đường phía trước có thể vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với Lâm Hạ bên cạnh, với tình yêu làm sức mạnh, họ có thể vượt qua tất cả. Và Lâm Hạ, giờ đây không chỉ có Lục Triều mà còn có niềm tin vào chính bản thân mình, sẵn sàng đón nhận những điều tốt đẹp đang chờ đợi phía trước, với một nụ cười rạng rỡ và một tâm hồn đã hoàn toàn được giải thoát.