Mấy tuần sau cái đêm định mệnh ấy, một sự thay đổi diệu kỳ đã diễn ra trong căn biệt thự rộng lớn của Lục Triều. Không khí vốn mang chút trầm mặc nay lại tràn ngập hơi thở của sự bình yên và hy vọng. Lâm Hạ, khác hẳn với dáng vẻ thu mình, e dè trước kia, giờ đây đã tự nhiên hơn, sống động hơn rất nhiều. Cậu không còn cuộn mình trong chăn hay giấu mình trong phòng cả ngày; thay vào đó, mỗi sáng, Lâm Hạ thường thức dậy cùng Lục Triều, thậm chí còn cùng anh ra vườn hít thở không khí trong lành. Đôi lúc, cậu sẽ ngồi cạnh anh khi anh làm việc, say sưa đọc sách báo hoặc theo dõi tin tức, một hình ảnh mà Lục Triều từng khao khát từ rất lâu.
Một buổi sáng đẹp trời nọ, khi ánh nắng ấm áp rọi qua khung cửa sổ lớn của phòng khách, trải dài trên tấm thảm lông mềm mại, Lục Triều đang ngồi trên sofa, vừa nhâm nhi tách cà phê thơm lừng, vừa lật xem xấp tài liệu công việc. Lâm Hạ ngồi đối diện anh, vẻ mặt hoàn toàn thả lỏng. Cậu chăm chú lật từng trang của một quyển tạp chí âm nhạc, và thỉnh thoảng, một nụ cười khẽ lại nở trên môi cậu khi đọc được điều gì đó thú vị. Cảnh tượng bình dị này khiến trái tim Lục Triều dâng lên một sự mãn nguyện khôn tả.
Lục Triều khẽ đặt tách cà phê xuống bàn, ánh mắt anh dịu dàng hướng về phía Lâm Hạ. "Hạ Hạ, em đang xem gì vậy? Trông em có vẻ rất thích thú, đúng không?"
Lâm Hạ ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn còn vương trên môi. "À, em đang xem về các festival âm nhạc sắp tới, anh Triều. Có một vài nghệ sĩ mới khá thú vị và cả những sân khấu được thiết kế rất độc đáo nữa. Em nghĩ... nếu có cơ hội, được biểu diễn ở những nơi như vậy sẽ rất tuyệt vời." Giọng cậu tự nhiên, trong trẻo, không còn chút ngần ngại nào, và quả nhiên, trong ánh mắt cậu, Lục Triều nhìn thấy một tia sáng lấp lánh của niềm khao khát được đứng dưới ánh đèn sân khấu trở lại.
Lục Triều mỉm cười nhẹ nhõm, giọng anh mang theo sự khuyến khích chân thành: "Vậy sao? Em muốn quay lại sân khấu không? Anh tin em sẽ làm được thôi. Giọng hát của em... nó là một món quà vô giá, Hạ Hạ à. Em không nên giấu nó đi mãi như vậy."
Lâm Hạ hơi cúi đầu, có chút ngượng nghịu, song không còn là sự trốn tránh như trước. "Em... em cũng muốn lắm, anh Triều. Thật lòng mà nói, em rất nhớ cảm giác được hát trên sân khấu. Nhưng mà... em vẫn còn hơi sợ. Sợ những ánh mắt đó, sợ những lời nói đó... chúng cứ như một cái bóng theo em mãi thôi."
"Không sao cả." Lục Triều nói, anh dịch lại gần hơn, đặt tay lên đầu gối cậu, khẽ xoa nhẹ như một lời vỗ về. "Chúng ta không cần phải vội vàng đâu, Hạ Hạ. Cứ từ từ thôi. Anh sẽ luôn ở bên em, làm chỗ dựa vững chắc cho em. Nên em đừng có lo lắng gì hết." Anh nhìn sâu vào mắt Lâm Hạ, ánh mắt anh đầy yêu thương và thấu hiểu, giọng anh trầm ấm, "Hạ Hạ, em có muốn... hôm nay chúng ta thử ra ngoài một chút không? Không phải công viên đâu. Một nơi khác, yên tĩnh hơn."
Lâm Hạ ngẩng lên, ánh mắt cậu pha lẫn chút tò mò và cả sự lo lắng đã giảm bớt. "Một nơi khác? Là ở đâu vậy, anh Triều?"
"Một quán cà phê sách nhỏ, rất yên tĩnh, nằm khuất trong một con hẻm cổ kính. Ít người lui tới, nhưng không gian lại vô cùng ấm cúng và thoải mái. Em có thể ngồi đó đọc sách, nghe nhạc nhẹ nhàng, hay đơn giản là ngắm nhìn dòng người đi lại trên phố. Anh nghĩ em sẽ thích nơi đó lắm đấy." Lục Triều nhẹ nhàng gợi ý, nụ cười trấn an luôn thường trực trên môi anh.
Lâm Hạ im lặng suy nghĩ một lát. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, đó là điều không thể phủ nhận. Tuy nhiên, nó không còn là một bức tường vững chắc không thể vượt qua như trước nữa. Nó giống như một tấm màn mỏng, cậu cảm thấy mình hoàn toàn có thể vén nó lên, nhìn xuyên qua được. Hơn nữa, cậu biết rõ Lục Triều sẽ không bao giờ để cậu phải chịu đựng bất cứ điều gì khó chịu hay ép buộc cậu. Chính sự tin tưởng tuyệt đối vào anh đã tiếp thêm cho cậu dũng khí.
"Anh Triều... nếu... nếu em cảm thấy không thoải mái, chúng ta có thể về ngay được không ạ?" Lâm Hạ khẽ hỏi, giọng còn chút dè dặt, nhưng đã pha lẫn sự mạnh dạn hơn.
Lục Triều mỉm cười trấn an. "Đương nhiên rồi, Hạ Hạ. Bất cứ khi nào em muốn, chúng ta sẽ về. Em không cần phải cố gắng quá sức đâu. Anh chỉ muốn em được thoải mái nhất, được tận hưởng cuộc sống này một cách trọn vẹn nhất thôi."
Nhờ sự kiên nhẫn vô hạn và thấu hiểu tận cùng của Lục Triều đã xua tan đi nốt chút lo lắng cuối cùng trong lòng Lâm Hạ. Cậu khẽ gật đầu, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. "Vậy thì... được thôi ạ. Em muốn đi."
Nụ cười trên môi Lục Triều càng thêm rạng rỡ. Anh đứng dậy, đưa tay nắm lấy tay Lâm Hạ, siết nhẹ. "Tốt lắm, Hạ Hạ của anh. Anh biết em sẽ đồng ý mà. Nào, chúng ta đi thôi."
Trên đường đi, Lục Triều vẫn như thường lệ, không ngừng trò chuyện, kể cho Lâm Hạ nghe những câu chuyện phiếm nhỏ nhặt, những tin tức giải trí vui vẻ, hay những dự định sắp tới của tập đoàn Thiên Dụ. Anh làm vậy cốt để Lâm Hạ phân tán sự chú ý, không còn quá lo lắng về những người xung quanh. Lâm Hạ lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại khẽ cười đáp lại, hay đưa ra một vài câu hỏi ngây ngô, đôi khi còn tự nhiên ngả đầu vào vai anh, cảm nhận sự an toàn tuyệt đối. Khi xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ, Lâm Hạ nhìn ra ngoài, một chút căng thẳng lại len lỏi trong lòng, bởi lẽ con hẻm khá vắng vẻ, nhưng vẫn có vài người qua lại.
"Đừng sợ, Hạ Hạ," Lục Triều nắm chặt lấy tay cậu, siết nhẹ như tiếp thêm sức mạnh. "Anh sẽ luôn ở bên em mà." Anh mở cửa xe, dịu dàng dìu cậu bước xuống.
Quán cà phê sách đúng như Lục Triều miêu tả, rất nhỏ và ẩn mình trong một góc yên tĩnh. Ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa khắp không gian, những kệ sách cao chất đầy đủ loại sách, và mùi cà phê rang thơm lừng cùng hương sách cũ quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí vô cùng dễ chịu và an nhiên. Chỉ có vài ba vị khách ngồi rải rác, tất cả đều chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không ai để ý đến sự xuất hiện của hai người. Điều này khiến Lâm Hạ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lục Triều chọn một góc khuất, cạnh cửa sổ nhìn ra con hẻm, nơi có một bàn nhỏ và hai chiếc ghế bọc nệm êm ái. Anh đẩy ghế cho Lâm Hạ ngồi xuống trước, rồi mới ngồi đối diện cậu, ánh mắt không rời cậu một giây nào.
"Em muốn uống gì không? Hay em muốn anh chọn cho em?" Lục Triều hỏi, giọng anh vẫn luôn dịu dàng như sợ làm cậu giật mình.
Lâm Hạ nhìn quanh quán, ánh mắt cậu lướt qua những bìa sách nhiều màu sắc, rồi dừng lại ở một cuốn tiểu thuyết cũ, bìa đã ngả màu thời gian. "Em... em muốn một ly trà hoa hồng. Và... một cuốn sách." Cậu chỉ vào cuốn tiểu thuyết trên kệ.
Lục Triều mỉm cười đầy yêu chiều. "Được thôi. Em cứ thoải mái chọn sách đi nhé. Anh sẽ gọi đồ uống." Anh đứng dậy, đi đến quầy gọi đồ, để Lâm Hạ một mình với không gian xung quanh, mặc dù ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cậu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hạ ở một nơi công cộng mà không có Lục Triều kề cận ngay lập tức. Cậu khẽ hít sâu, cảm nhận mùi hương của sách và cà phê. Không có ánh mắt nào dò xét, không có tiếng xì xào nào. Mọi thứ thật bình yên. Cậu khẽ đưa tay chạm vào bìa cuốn sách, cảm nhận sự thô ráp của giấy cũ, và một cảm giác nhẹ nhõm, thanh thản lan tỏa trong lòng, như thể một tảng đá vô hình vừa được gỡ bỏ.
Lục Triều quay lại với hai ly đồ uống và cuốn sách Lâm Hạ vừa chọn. Anh đặt ly trà hoa hồng trước mặt cậu, hương thơm ngọt ngào lập tức xua đi nốt chút căng thẳng còn sót lại.
"Cuốn sách này em từng đọc chưa?" Lục Triều hỏi, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy sách như một sự trân trọng.
Lâm Hạ lắc đầu. "Chưa ạ. Em chỉ thấy bìa nó đẹp, và tên sách... có vẻ thú vị."
"Được thôi. Em cứ đọc đi nhé. Anh sẽ luôn ở đây và anh sẽ không làm phiền em đâu." Lục Triều nói, rồi anh lấy điện thoại ra, bắt đầu xử lý một vài công việc còn dang dở. Anh luôn biết cách tạo không gian riêng tư cho Lâm Hạ, đồng thời vẫn giữ được sự hiện diện của mình như một điểm tựa.
Lâm Hạ cầm ly trà hoa hồng lên, khẽ nhấp một ngụm. Vị trà ấm nóng, ngọt thanh, như xoa dịu từng tế bào trong cơ thể cậu. Cậu mở cuốn sách ra, bắt đầu đọc. Từng câu chữ trôi qua, dẫn dắt cậu vào một thế giới khác, một thế giới của tri thức và sự bình yên. Lục Triều ngồi đối diện, vẫn lặng lẽ làm việc, nhưng sự hiện diện của anh, hơi thở đều đều của anh, lại là một sự trấn an vô hình, một điểm tựa vững chắc không thể lay chuyển cho Lâm Hạ.
Thỉnh thoảng, Lâm Hạ lại ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Lục Triều đang nhìn mình. Anh luôn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương và bao dung, khiến mọi nỗi sợ hãi trong lòng cậu tan biến như bong bóng xà phòng. Dần dần, Lâm Hạ cảm thấy hoàn toàn thả lỏng. Cậu có thể đọc sách một cách say sưa, có thể thưởng thức ly trà một cách chậm rãi, và đặc biệt hơn cả, cậu có thể cảm nhận sự bình yên hiếm có này, ngay bên cạnh người đàn ông mà cậu tin tưởng tuyệt đối. Đây là một bước tiến vô cùng lớn đối với Lâm Hạ, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy cậu đang trên đà hồi phục hoàn toàn.
Những buổi "tái hòa nhập" như vậy cứ diễn ra đều đặn theo từng ngày. Lục Triều kiên nhẫn dẫn dắt Lâm Hạ, từ quán cà phê sách yên tĩnh đến một phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ nhắn, rồi thậm chí là một buổi hòa nhạc cổ điển ngoài trời vắng người. Mỗi lần ra ngoài, Lâm Hạ lại mạnh dạn hơn một chút, tự tin hơn một chút, và quan trọng hơn cả, nỗi sợ hãi cố hữu trong cậu lại giảm đi một chút. Sự tiến bộ rõ rệt của cậu khiến Lục Triều vô cùng tự hào và hạnh phúc. Anh biết chắc chắn rằng, Lâm Hạ đang thực sự trở lại, không chỉ là Lâm Hạ của trước kia, mà là một Lâm Hạ mạnh mẽ hơn, bình yên hơn và đầy khao khát được sống, được cống hiến.
Một buổi tối nọ, khi Lục Triều đang miệt mài làm việc khuya trong phòng sách, anh bất chợt nghe thấy tiếng đàn piano vọng lên từ phòng âm nhạc. Tiếng đàn không dồn dập, không kĩ thuật phức tạp hay điên cuồng như trước, mà là những nốt nhạc rời rạc, rồi dần dần kết nối một cách nhẹ nhàng thành một giai điệu đầy cảm xúc. Anh lập tức nhận ra đây là một giai điệu hoàn toàn mới, một khúc ca mà anh chưa từng nghe bao giờ. Điều đặc biệt là nó không còn là những nốt nhạc buồn bã, u uất hay đau khổ như những sáng tác cũ của Lâm Hạ; thay vào đó, nó là một giai điệu trong trẻo, tươi sáng, mang theo hơi thở của bình minh và sự hy vọng ngập tràn.
Lục Triều không vội vàng bước vào. Anh đứng lặng lẽ bên ngoài cánh cửa, lắng nghe từng nốt nhạc tuôn chảy. Anh nhận ra ngay lập tức, giai điệu này chính là tiếng lòng của Lâm Hạ, là câu chuyện về sự "tái sinh" phi thường của cậu. Từng đoạn nhạc như khắc họa một cách chân thực những cảm xúc từ khi cậu được giải thoát khỏi bóng tối của quá khứ, từng chút một tìm lại chính mình, và đặc biệt hơn cả, là sự xuất hiện của tình yêu đã chữa lành mọi vết thương lòng cậu. Lục Triều có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc tột cùng, sự bình yên sâu sắc và cả niềm khao khát sống mãnh liệt đang được thể hiện rõ nét qua từng phím đàn uyển chuyển của Lâm Hạ.
Khi giai điệu kết thúc, một sự tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng. Lục Triều hít sâu một hơi, trái tim anh đập mạnh vì xúc động. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Lâm Hạ vẫn đang ngồi trước cây đàn, đôi mắt cậu lim dim, dường như vẫn còn chìm đắm trong thế giới âm nhạc của riêng mình, trong những cảm xúc mà cậu vừa tạo ra.
"Hạ Hạ..." Lục Triều khẽ gọi, giọng anh trầm ấm, mang theo sự tự hào và ngưỡng mộ vô bờ bến.
Lâm Hạ giật mình, đôi mắt cậu mở ra, hơi ngơ ngác nhìn anh. Khuôn mặt cậu ửng hồng, có chút bối rối và ngại ngùng khi bị bắt gặp. "Anh Triều... anh... anh đã nghe hết rồi sao ạ?"
Lục Triều bước đến bên cậu, sau đó anh quỳ xuống ngang tầm mắt rồi anh đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. "Ừm, anh đã nghe hết rồi, Hạ Hạ. Thật sự rất hay, rất tuyệt vời. Giai điệu này... nó khác biệt lắm. Nó tươi sáng hơn, tràn đầy sức sống hơn rất nhiều so với những bản nhạc trước đây của em. Em sáng tác nó khi nào vậy?"
Lâm Hạ cúi đầu, ngón tay cậu khẽ gõ nhẹ lên phím đàn, như đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp. "Em... em cũng không biết nữa. Nó cứ... tự nhiên xuất hiện trong đầu em thôi. Mấy hôm nay, em cứ nghĩ đến anh, nghĩ đến những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau, nghĩ đến những buổi đi chơi, và rồi... giai điệu này cứ thế vang lên trong tâm trí em, không ngừng nghỉ." Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn Lục Triều, "Khi em đàn nó, em cảm thấy rất bình yên, rất hạnh phúc. Giống như... tất cả những cảm xúc tốt đẹp nhất mà em đang có bây giờ, đều được gửi gắm vào bản nhạc này vậy."
Lục Triều mỉm cười dịu dàng, ánh mắt anh tràn ngập yêu thương khi nhìn cậu. Anh hôn nhẹ lên trán cậu, nụ hôn tuy nhẹ nhưng lại chất chứa bao nhiêu tình cảm và ý nghĩa. "Anh hiểu mà, Hạ Hạ. Anh cảm nhận được điều đó qua từng nốt nhạc. Giai điệu này, nó chính là lời thì thầm của tâm hồn em, là câu chuyện về sự tái sinh diệu kỳ của em. Vậy... em có muốn thử viết lời cho nó không? Anh tin em sẽ làm được thôi. Vì lời lẽ của em luôn rất chân thành và sâu sắc."
Lâm Hạ ngập ngừng, ánh mắt cậu thoáng chút lo lắng và không chắc chắn. "Em... em có thể sao? Em sợ... em không biết phải bắt đầu từ đâu. Em... em không biết cách diễn đạt những cảm xúc sâu sắc này thành lời hát."
Lục Triều ôm chặt lấy cậu, để Lâm Hạ vùi mặt vào ngực mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. Hơi ấm từ anh, mùi hương nam tính quen thuộc, tất cả đều mang lại cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối, như một vòng tay che chở vững chắc. "Anh sẽ giúp em," Lục Triều nhẹ nhàng trấn an. "Chúng ta sẽ cùng nhau làm. Em cứ kể cho anh nghe những gì em cảm nhận, những gì em muốn nói. Anh sẽ ở đây, lắng nghe em. Từng câu một, từng chữ một, chúng ta sẽ tạo nên lời ca hoàn hảo cho giai điệu này. Em hãy tin tưởng anh nhé, được không, Hạ Hạ?"
Và thế là, những buổi tối sau đó, căn phòng âm nhạc của biệt thự lại vang lên những tiếng đàn piano du dương, xen lẫn tiếng thì thầm trò chuyện, tiếng cười và cả những lời bộc bạch chân thành của hai người. Lục Triều kiên nhẫn ngồi bên cạnh Lâm Hạ, lắng nghe từng câu chuyện nhỏ, từng mảnh ký ức, từng cảm xúc vụn vặt của cậu. Lâm Hạ bắt đầu kể về những nỗi sợ hãi đã qua, về những ngày tháng tối tăm của cuộc đời mình, về những khoảnh khắc Lục Triều xuất hiện như một ánh sáng cứu rỗi, về sự bình yên mà anh mang lại, và về niềm hy vọng vào một tương lai tươi sáng mà cậu chưa từng dám nghĩ tới trước đây.
"Khi anh lần đầu tiên nắm tay em, em đã sợ lắm, anh Triều. Em cứ nghĩ mình sẽ lại bị tổn thương một lần nữa. Nhưng rồi, hơi ấm từ anh đã xoa dịu tất cả, và em biết mình đã an toàn." Lâm Hạ khẽ nói, ánh mắt cậu nhìn xa xăm, như đang chìm đắm trong dòng hồi ức. "Anh Triều, anh giống như một ngọn hải đăng vậy. Dù em có lạc lối giữa biển khơi cuộc đời, anh vẫn luôn ở đó, kiên định, chỉ đường cho em tìm về bến bờ bình yên."
Lục Triều mỉm cười dịu dàng, giọng anh ấm áp, đầy tình cảm. "Và em, Hạ Hạ, em chính là ánh sáng của cuộc đời anh. Em đã dạy cho anh biết thế nào là yêu thương thực sự, thế nào là hạnh phúc trọn vẹn, và thế nào là ý nghĩa của việc sống."
"Em nhớ cái lần anh bảo vệ em trước truyền thông, anh đã đứng vững như một ngọn núi sừng sững vậy. Em đã nghĩ, thì ra trên đời này vẫn có người sẵn sàng vì mình mà đối mặt với tất cả, không chút ngần ngại. Cảm giác đó... thật sự rất đặc biệt."
"Em là của anh mà, Hạ Hạ," Lục Triều nói một cách tự nhiên, như một lẽ hiển nhiên. "Vì vậy anh đương nhiên phải bảo vệ em bằng mọi giá rồi. Bất cứ ai dám làm tổn thương em, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó đâu."
Cứ thế, từng câu chuyện, từng cảm xúc chân thật của Lâm Hạ được Lục Triều khéo léo biến thành những câu từ ý nghĩa, những lời ca bay bổng nhưng lại vô cùng chân thực và sâu sắc. Anh giúp cậu sắp xếp những cảm xúc rời rạc, tìm ra những từ ngữ chính xác nhất để diễn tả thế giới nội tâm của mình. Họ cùng nhau lựa chọn từng chữ, từng vần, từng nhịp điệu, biến giai điệu tươi sáng thành một ca khúc hoàn chỉnh, mang tên "Bình Minh Tái Sinh". Đây không chỉ là một bài hát, mà còn là bản tuyên ngôn của Lâm Hạ về cuộc đời mình.
Đến ngày bản demo hoàn chỉnh, Lâm Hạ run rẩy ngồi trước micro, tim cậu đập thình thịch. Cậu hít thở thật sâu, cảm nhận Lục Triều đang ngồi đối diện, ánh mắt anh đầy động viên và yêu thương, như tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Cậu cất giọng hát. Giọng hát của Lâm Hạ, giờ đây, không còn chút khàn đặc hay yếu ớt nào từ vết thương cũ. Nó trong trẻo, ngân vang, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh và cảm xúc mãnh liệt mà trước đây không hề có. Từng câu chữ được hát lên, kể về hành trình từ bóng tối đến ánh sáng, từ nỗi đau đến sự chữa lành, và trên tất cả, là tình yêu đã cứu rỗi một tâm hồn tưởng chừng đã vĩnh viễn mất đi tia hy vọng.
Lục Triều ngồi đối diện Lâm Hạ, và rồi, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má anh, bất chấp mọi nỗ lực kiềm nén. Thật vậy, anh chưa từng nghĩ rằng có một ngày, anh sẽ được nghe Lâm Hạ hát một cách trọn vẹn đến thế này, mà điều khiến anh xúc động hơn cả, đó chính là lời ca ấy lại như một khúc tự tình về cuộc đời họ, về thứ tình yêu định mệnh đã gắn kết hai người. Tuyệt nhiên, khi bản nhạc kết thúc, dư âm của nó vẫn còn mãi, lay động sâu sắc cả không gian lẫn tâm hồn anh.
Lục Triều đứng dậy, bước đến bên Lâm Hạ. Anh không nói gì, chỉ đơn giản là ôm chặt lấy cậu, siết chặt đến mức như muốn hòa Lâm Hạ vào làm một với mình, không còn bất kỳ khoảng cách nào. "Hạ Hạ... nó thật sự... quá tuyệt vời. Anh... anh không biết phải nói gì nữa." Giọng anh run run, chất chứa bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu sự tự hào. "Em đã làm được rồi, Hạ Hạ. Em đã thật sự tái sinh rồi. Anh... anh tự hào về em lắm. Em chính là niềm kiêu hãnh của anh."
Lâm Hạ vùi mặt vào hõm vai anh, cảm nhận hơi ấm và sự run rẩy từ Lục Triều. Cậu biết, anh đang rất xúc động, và điều đó khiến cậu càng thêm yêu anh. "Tất cả là nhờ anh, Lục Triều. Nếu không có anh, em sẽ không bao giờ có được ngày hôm nay. Em cảm ơn anh rất nhiều, người yêu của em."
"Đừng nói cảm ơn, Hạ Hạ," Lục Triều khẽ nâng đầu cậu lên, đôi mắt anh tràn ngập dịu dàng và chân thành. “Điều anh ước ao nhất chỉ là em mãi được hạnh phúc và anh mãi mãi được ở bên em trọn cuộc đời này thôi. Bởi lẽ, em biết không? Tình yêu giữa chúng ta, nó tựa như một phép màu diệu kỳ vậy. Chính nó đã từng chút một xoa dịu những vết thương lòng sâu thẳm nhất của chúng ta, rồi chính nó lại dịu dàng hàn gắn lại từng mảnh vỡ trong tâm hồn cả hai chúng ta. Thế nên, từ giờ phút này trở đi, chúng ta hãy cứ thế mà nắm tay nhau bước tiếp nhé rồi cùng nhau viết nên những giai điệu mới, em nhé? Một khúc ca của cuộc đời mình, sẽ do chính tay hai đứa mình cùng nhau tạo nên.”
Kể từ đó, Lâm Hạ không còn giấu mình trong biệt thự nữa. Cậu bắt đầu luyện tập hát thường xuyên hơn, cùng Lục Triều bàn bạc về những dự án âm nhạc mới, những kế hoạch cho tương lai. Nỗi sợ hãi đã không còn là bức tường ngăn cách cậu với thế giới rộng lớn bên ngoài. Giờ đây, cậu đã có Lục Triều, có tình yêu và sức mạnh từ tình yêu ấy để bước tiếp, để đối mặt với mọi thử thách sắp đến. Lục Triều vẫn luôn ở bên, lặng lẽ quan sát, ủng hộ và bảo vệ cậu, để Lâm Hạ có thể tỏa sáng rực rỡ nhất, như một ngôi sao đã tìm lại được ánh sáng của riêng mình, nhờ có tình yêu dẫn lối. Mối quan hệ của họ, không chỉ dừng lại ở tình yêu đôi lứa, mà còn là sự đồng hành, sự chữa lành và nguồn cảm hứng bất tận cho nhau. Họ giống như hai mảnh ghép hoàn hảo, cùng nhau viết nên khúc ca cuộc đời mình, một khúc ca tràn đầy hy vọng và tình yêu vĩnh cửu.