Không Vui Mừng【Vườn trường – Cường thủ hào đoạt】

Chương 6

Trước Sau

break

Giản Linh sống ở Nam Lăng, một khu dân cư cũ trong thành phố, mẹ cô mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở đây, hai mẹ con sống ở tầng hai của tiệm. Giản Linh trở về nhà trong trạng thái hồn bay phách lạc, mùi máu tanh còn vương vấn nơi chóp mũi không thể xua đi, cô ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng thần kinh lại tỉnh táo đến đau nhức.

Gần đây thật sự xui xẻo tột độ, thay quần áo xong, cô cuộn tròn trên ghế sofa, đầu gối ôm lấy ngực, mệt mỏi đến mức mí mắt cũng không thể nhấc lên nổi. Ngày thứ hai của kì thi đại học, cô bị một nhóm đua xe trả thù cướp mất giấy chứng nhận dự thi, bỏ lỡ một môn, bây giờ lại bị người ta chụp những bức ảnh như vậy, chuyện này nối tiếp chuyện kia, gần như muốn đè bẹp cô.

Ngồi thẫn thờ ở phòng khách một lúc, cho đến khi cơn đau âm ỉ nặng nề trong lồng ngực dần tan biến, cô mới từ từ thẳng người dậy.

Đối diện, bàn thờ Phật yên lặng trong bóng tối, cửa khám thờ hé mở, mơ hồ có thể thấy một pho tượng Phật bằng sứ trắng ngồi tĩnh lặng bên trong, từ bi và im lặng. Mẹ cô tin Phật, từ khi cô có kí ức, nhà cô luôn thoang thoảng mùi đàn hương không tan. Giản Linh lấy ba nén hương nhỏ trên bàn thờ, châm lửa, hai tay cầm hương đưa lên giữa trán, nhắm mắt thành kính niệm thầm một lúc, rồi cung kính cắm hương vào lư hương.

Cầu một phần thuận theo ý nguyện, cầu một phần ác giả ác báo.

Chiếc điện thoại cũ đang sạc đột nhiên sáng lên, là cuộc gọi đến từ đồn cảnh sát.

“Cô không nói rõ là ngõ nào, điện thoại lại tắt máy không thể gọi được.” Giọng cảnh sát gấp gáp, Giản Linh im lặng lắng nghe, cuối cùng không nằm ngoài dự đoán nhận được một kết quả, chẳng tìm được ai.

Dù là nạn nhân hay hung thủ đều không tìm thấy, mọi con hẻm đều được dọn dẹp sạch sẽ không còn dấu vết, camera giám sát cũng không quay được bất cứ thứ gì.

Cảnh sát hỏi cô còn manh mối nào khác không.

Giản Linh nhìn chằm chằm vào nén hương sắp tàn trong bàn thờ Phật, trong đầu hiện lên ngón tay đứt lìa đầy máu và những bức ảnh của mình, chỉ có manh mối đồng phục thì tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể, nếu bị bọn họ nghe được phong thanh… Giản Linh im lặng rất lâu, rồi khàn giọng trả lời: “…Tôi không biết.”

“Bảo bối, con về rồi à?” Giọng mẹ cô truyền đến từ phòng ngủ, nhỏ nhẹ dè dặt gần như không thể nghe thấy.

Giản Linh lập tức cúp điện thoại, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, nở nụ cười đáp lại, “Là con, mẹ.”

Vừa dứt lời, cửa phòng đã mở, Âu Dương Ái Lâm chân trần chạy ra, vẻ mặt lo lắng: “Bảo bối, sao con không nghe điện thoại, mẹ lo quá.”

Sao lại chạy chân trần ra ngoài vậy? Bị cảm lạnh thì sao? Giản Linh bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân lạnh ngắt của mẹ, đi giày của mình cho bà. Âu Dương Ái Lâm như một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nâng chân lên.

Mẹ cô mới ngoài hai mươi đã trải qua nỗi đau mất chồng, nhưng đòn giáng của số phận không thể tôi luyện bà thành người mạnh mẽ, mà ngược lại khiến trái tim bà dừng lại ở khoảnh khắc bất lực nhất, bà đã từng điên loạn vài năm, sau khi khỏi bệnh vẫn nhạy cảm yếu đuối, như một món đồ sứ đẹp bị vỡ, cuộc sống sau này chỉ có thể miễn cưỡng đối phó.

Những năm qua, luôn là Giản Linh xông pha trận mạc. Khi còn nhỏ, cô cầm cây chổi cao hơn cả mình, như một con thú nhỏ xù lông, kiên quyết đuổi những tên côn đồ trêu ghẹo mẹ ra khỏi con hẻm; lớn lên, cô học cách dùng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn - tạt sơn đỏ vào cửa nhà của những chủ nhà muốn chiếm tiện nghi, khắc những vết sâu trên xe của tên quản đốc quấy rối mẹ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc