Không Vui Mừng【Vườn trường – Cường thủ hào đoạt】

Chương 3

Trước Sau

break

"Vất vả rồi, người anh em, tìm thấy được là tốt rồi." Giang Minh Tranh cuối cùng cũng để lộ ra một nụ cười chân thật. Đồng xu này là di vật của mẹ Giang Minh Tranh để lại sau khi mất, anh vẫn luôn đeo trên cổ, xem như bùa hộ mệnh. Không biết có linh nghiệm hay không, nhưng mấy năm nay anh quả thật cũng không gặp chuyện gì lớn.

Anh búng ngón tay cất đồng xu đi, nụ cười vẫn không giảm, lại nghiêng đầu lạnh lùng nhìn gã xăm trổ và gã tóc đỏ, hai người lập tức hiểu ý.

Chân tường truyền đến tiếng sột soạt, tên trộm đang dùng khuỷu tay cọ về phía sau. Gã xăm trổ xách cậu ta lại đây đạp dưới chân, gã tóc đỏ ăn ý lại thô bạo nhét miếng vải rách vào trong miệng nam sinh, đè tay cậu ta lại. Không ai nói chuyện, con hẻm nhỏ tràn ngập sự yên tĩnh trước cơn mưa.

"Tao rất công bằng." Giang Minh Tranh tạm thời gác Giản Linh lại, dùng mũi dao đùa nghịch ngón tay đang run rẩy của nam sinh, giống như đang lựa chọn một con vật chờ bị làm thịt, giọng anh bình tĩnh, mang theo chút lãnh đạm quen thuộc, "Mày không phạm tao, tao không động đến mày, nhưng đã trộm đồ của tao, thì phải chịu chút giáo huấn, nếu không sau này cái gì cũng dám đến chọc tao."

Đồng tử của nam sinh đột nhiên co rút, bắt đầu run lẩy bẩy, trong cổ họng cậu ta phát ra tiếng nức nở đứt quãng, cơ thể điên cuồng vặn vẹo, giống như con rắn bị đóng đinh.

Giản Linh toàn thân toát mồ hôi lạnh, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Cô nên chạy trốn, nên nhắm mắt lại, nhưng tầm mắt của cô lại như bị đóng đinh, trơ mắt nhìn Giang Minh Tranh giơ tay —

Ánh dao lóe lên.

"Ư ——!!" Cùng với một tiếng kêu thảm thiết bị chặn lại trong cổ họng, ngón út rơi xuống đất, lăn nửa vòng trong bụi đất, máu bắn ra.

Hơi thở của Giản Linh ngừng lại, cô khó có thể tự chủ được mà run rẩy, bên tai ù đi, tiếng rêи ɾỉ đau đớn của nam sinh lúc gần lúc xa, như thể cách một lớp kính mờ dày.

Gã xăm trổ kéo nam sinh đang đau đến mức kiệt sức đi, Giang Minh Tranh thậm chí còn không thèm cho một ánh mắt.

Anh không muốn lãng phí một giây, lập tức mở mấy ảnh trên điện thoại hướng về phía Giản Linh, xuyên qua ống kính, anh ung dung thưởng thức sắc mặt trắng bệch của cô, đem biểu cảm của cô thu hết vào đáy mắt —— kinh hãi, đau khổ, phẫn nộ, anh nhìn tất cả với vẻ thờ ơ.

"Bây giờ đến lượt cô." Anh nói.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc