Tiết Thành đứng dậy thu kiếm, rời khỏi sân.
Năm đó, khi còn ở tuổi thiếu niên không hiểu chuyện, hắn đã cho rằng chuyện đính hôn là phải chung sống cả đời với vị cô nương kia. Vì thế, mặc dù chưa từng gặp qua cô nương ấy, hắn cũng đã đem tất cả đồ vật trân quý mà bản thân sở hữu bỏ vào trong rương làm sính lễ.
Tiết Cửu đi theo Tiết Thành vào nhà kho. Thấy biểu tình của hắn nghiêm túc, hắn đông ngó tây tìm, cuối cùng từ góc xó xỉnh tìm ra một con dao găm cũ, xoa xoa bụi bẩn.
Tiết Cửu: “…… Chủ tử, ngài tới đây chỉ vì tìm con dao găm nát này hả?”
Tiết Thành lạnh lùng nói: “Ngươi bị mù hả? Con dao găm này làm bằng xương thú, chém sắt như chém bùn, trên đời này tìm không thấy……”
Lời còn chưa dứt, hai người cảnh giác liếc nhìn nhau, nhanh chóng trốn lên trên xà nhà.
Một bóng người lén lút trộm đi vào.
Nghe được tiếng hít thở quen thuộc, Tiết Thành: “……”
—— Hoặc là nhìn lén người, hoặc là đi trộm đồ, sao cô nương này lại làm như thế?
Minh Trăn lén lút lẻn vào nhà kho, tay chân nhẹ nhàng đi vào.
Tiết Thành thấy nàng mở ra mấy cái rương, đều không tìm được đồ vật mà nàng muốn, nhưng vẫn vô cùng cố chấp, lại tiếp tục mở rương tiếp theo. Cuối cùng, hắn nhìn thấy nàng tìm được đồ vật bên dưới một cái rương nhỏ.
Minh Trăn vừa tìm thấy một góc giấy thì biết đây là thứ mà nàng muốn tìm. Nàng cẩn thận nhặt trang sức đang đè ở mặt trên ra, nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy.
Tiết Thành thấy nàng chỉ lấy tờ giấy kia, sau đó lại cẩn thận đặt các đồ vật khác trở lại vị trí cũ.
Nàng đi đến dưới ánh nến, thật cẩn thận mà mở tờ giấy kia ra.
Tiết Thành nhìn thấy tờ giấy kia thì lập tức ngây người. Đó là khi hắn còn trẻ, khí phách hùng hổ, ngay trên triều đình viết xuống hôn thư trước mặt Bệ hạ. Việc này đã oanh động toàn bộ kinh thành, trở thành một giai thoại. Mọi người đều nói hai nhà Tiết-Khổng liên hôn là duyên trời tác hợp, Tiết tướng quân tình sâu vô tận.
Thật ra, vì hắn bị Tề Vương cười nhạo, rất không phục nên muốn thể hiện trước mặt mọi người. Đúng lúc lại có người đề nghị viết hôn thư, hắn thuận tiện mà làm. Nếu không phải nhìn thấy Minh Trăn lấy ra tờ giấy này thì chính hắn cũng đã quên mất chuyện này từ lâu rồi.
Vì sao nàng muốn tìm tờ giấy này? Hơn nữa, hắn là một võ tướng, chữ viết vô cùng xấu.
Minh Trăn nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, đôi mắt bất giác đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Tiết Thành đứng trên xà nhà, nhìn thấy nàng nhìn chăm chú vào tờ giấy kia thì đột nhiên lại bắt đầu khóc, hai mắt trợn tròn nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cơn hoảng loạn.
Tiết Cửu thò đầu qua, nhỏ giọng nói:
“Chủ tử, Tiết Cửu nói không sai.”
“Hóa ra Minh cô nương này thật sự ái mộ người.”
Ban ngày, Tiết Thành bước vào một tửu lâu, rồi lên lầu. Một gã sai vặt vội chạy tới, dẫn hắn vào một gian phòng riêng.
Ngụy Sĩ Tiêu ngồi bên trong, trên bàn bày một tấm bản đồ. Hắn ta cúi đầu, đùa nghịch chén trà. Nhìn thấy Tiết Thành đi vào, hắn không nhanh không chậm đứng dậy, cúi đầu ôm quyền.
“Mạt tướng Ngụy Sĩ Tiêu, bái kiến tướng quân.”
“Miễn lễ,” Tiết Thành vỗ nhẹ bả vai hắn, sau đó nhìn hắn khập khiễng đi trở lại, ngồi xuống chỗ cũ, trầm mặc không nói gì.
Minh Trăn vác rổ ra ngoài chọn mua đồ dùng. Tiết phủ không thể so với trong cung, một số đồ dùng cá nhân vụn vặt nàng phải tự mình đi mua. Cũng may là nàng được ra vào khá tự do. Nhiều năm như vậy nàng cũng tích cóp được không ít tiền, nên lúc mua đồ vật cũng không hề bủn xỉn. Từ cửa hàng son phấn ra ngoài, cũng vừa lúc đến buổi trưa, nàng xoay người đi vào tửu lâu gần đó.