Tại Thúy Trúc Uyển.
Minh Trăn đang dạy dỗ mấy vị tiểu thư Tiết gia, còn Tiết phu nhân thì canh giữ bên cạnh, chỉ sợ các cô nương lại bị ăn đánh.
Bỗng nhiên, Lưu ma ma vội vàng chạy tới, bẩm báo rằng người nhà họ Khổng đã đến tận cửa, muốn trả lại sính lễ mà Tiết gia đã đưa.
Năm xưa, Tiết Thành vốn là con thứ của thiếp thất trong Tiết gia. Hắn đã lăn lộn nơi quân trường, cuối cùng leo lên đến vị trí lãnh tướng, dẫn dắt Tề quân đại sát tứ phương, lập được vô số chiến công hiển hách, trở thành thiếu niên anh hùng nổi danh khắp kinh thành. Tề vương vì thế càng thêm ưu ái, trọng dụng hắn và ban thưởng không ít. Các danh gia vọng tộc trong kinh thành đều có ý muốn kết thân với Tiết gia, đến nỗi các bà mối đến nhiều đến mức sắp đạp vỡ cả bậc cửa Tiết gia.
Mãi cho đến khi, trong một trận chiến với Ngô quốc, địch mạnh ta yếu, Tiết Thành đã dẫn dắt toàn quân ra sức chém giết. Sau vô số thương vong, cuối cùng hắn cũng giành được chiến thắng, nhưng đó là một chiến thắng thảm khốc. Cũng trong trận chiến này, Tiết Thành đã mất đi cánh tay phải của mình.
Một vị tướng quân bị cụt tay thì còn đâu tương lai với tiền đồ rộng mở? Mất đi cái danh thiếu niên anh hùng, chẳng qua Tiết Thành giờ đây cũng chỉ là con thứ trong gia đình Thượng thư, hiện tại lại còn là một kẻ tàn phế.
Lẽ ra, đây là việc nhà của Tiết gia, Minh Trăn nên tránh mặt. Cho dù chỉ vì thể diện của Tiết Thành, việc này cũng nên càng ít người biết càng tốt. Tuy nhiên, trong lòng Tiết phu nhân vốn đã sớm bất mãn với đứa con thứ xuất dám bộc lộ tài năng, giờ đây bà chỉ ước gì người khắp thiên hạ đều tới xem Tiết Thành bị chê cười.
Vì thế, tất cả mọi người đều tụ tập trên đường, còn Tiết phu nhân thì mở cây quạt che miệng, ra vẻ kinh ngạc nhìn người nhà họ Khổng nâng từng rương sính lễ tiến vào.
Tin tức Khổng gia muốn từ hôn nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Dân chúng trong thành trà dư tửu hậu đều sôi nổi bàn tán. Họ đều cho rằng, từ lâu Tiết Thành đã không còn là vị Tiết tướng quân năm xưa có tiền đồ như gấm. Người nhà họ Khổng có thể nhẫn nhịn cho đến ngày hôm nay mới đến từ hôn, cũng coi như là tận tình tận nghĩa.
Mặc dù, ngay từ đầu, chính nhà họ Khổng là người chủ động leo lên, bám víu vào mối hôn sự này.
“Phu nhân, mối hôn sự này xem ra… vẫn là thôi đi. Tiểu thư nhà ta đúng là vô duyên với quý công tử. Lúc trước bởi vì… bởi vì công tử bị thương nên mới mãi kéo dài không làm. Hiện giờ…”
Nhà họ Khổng chỉ phái một ma ma quản sự tới. Bà ta tỏ vẻ khó xử, nhưng lời trong lời ngoài đều đang châm chọc Tiết Thành của hiện tại.
Mấy tiểu thư Tiết gia tránh sau bình phong, quay mặt nhìn nhau.
Minh Trăn vẫn đứng thẳng tắp, lặng lẽ vò nát chiếc khăn trong tay, sắc mặt càng thêm lạnh băng.
Từ đầu đến cuối, Tiết Thành đều không xuất hiện.
Nửa đêm, Tiết Thành cầm theo kiếm đi ra sân, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Trên cây không có ai.
Nàng hôm nay không tới.
Tiết Thành luyện một hồi lâu, trên cây cũng không hề có động tĩnh. Hắn thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi, vừa điều chỉnh hơi thở vừa nhìn chằm chằm vào cây đại thụ kia.
Tiết Cửu tiến vào từ tường ngoài, phá vỡ dáng vẻ trầm tư của hắn.
“Chủ tử, sính lễ đã được mang trở lại nhà kho.”
“Tất cả đồ vật đều trả về rồi à?”
“Đúng vậy.”