Không Ngoan (Anh Rể, NTR)

Chương 2: Thư giãn

Trước Sau

break

Tô Lan Thời không hiểu nhiều về anh rể họ Phó Hành, cô chỉ biết anh là con thứ ba của nhà họ Phó - hào môn lâu đời của thành phố, còn anh làm sao quen nhau kết hôn với Tô Ngọc, Tô Ngọc cũng chưa từng nói kỹ, theo như ý trong lời của Tô Ngọc thì là hai người tình đầu ý hợp, kim ngọc lương duyên.

Tô Lan Thời chỉ từng gặp người anh rể này từ xa hồi đám cưới, vóc dáng cao ráo, mặt mày lạnh lùng, cho dù không mở miệng cũng có thể cho người ta một loại cảm giác đè nén vô hình.

Có lẽ người có địa vị cao đều như vậy, có người thì cố tình tạo khí thế như vậy, có người sinh ra đã có khí thế như vậy.

Tô Lan Thời chưa từng tiếp xúc với Phó Hành, không biết anh là kiểu như vậy hay diễn nữa.

Nhưng quan tâm người ta làm gì chứ, giữ khoảng cách với anh là được rồi.

Xác định như vậy trong lòng xong, Tô Lan Thời không để tâm tới người anh rể này nữa.

Ngày nào cũng có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, Tô Lan Thời sẽ không để người và chuyện dư thừa chiếm quá nhiều thời gian của cô, cô cho rằng như vậy có thể khiến cô sống thoải mái hơn, bạn trai cũ lại nói cô rất bạc tình.

Sau khi hai người chia tay, Tô Lan Thời không thể không khen quan điểm của bạn trai cũ, bởi vì cô không vì đoạn tình cảm này kết thúc mà đau lòng tuyệt vọng, vất vả sống đi chết lại.

Tới trưa, cô và chị họ ngồi trước bàn ăn kiểu Châu Âu dài mấy mét ăn bít tết, bò thịt bò là loại thịt tươi được vận chuyển bằng đường hàng không từ sáng sớm về, Tô Lan Thời vừa ưu nhã cắt bít tết vừa nghĩ: ‘Vận chuyển bò sống bằng đường hàng không đến đây, chắc thịt sẽ tươi hơn.”

Tô Ngọc ngồi ở ghế chính của bàn ăn mà ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt, chủ đề là những phong cách thịnh hành của tuần lễ thời gian, từ quần áo đến giày dép rồi đến túi xách, như kiểu cái gì Tô Ngọc cũng biết.
“Lan Thời, đôi giày mà em đi hôm qua là mẫu mùa xuân của Gucci năm ngoái, đã lâu vậy rồi, mẫu đó cũng cũ rồi, vài hôm nữa chị rảnh sẽ đưa em đi mua đôi mới.”

“Cảm ơn chị, có điều không cần đâu, đôi giày đó em đi rất thoải mái.”

Tô Lan Thời không có chấp niệm quá lớn đối với hàng hiệu, chỉ cần thoải mái là được.

Nhưng Tô Ngọc rõ ràng không nghĩ như vậy, cô ta phát hiện đây là cơ hội có thể khoe mẽ: “Thời Lan, em đừng khách sáo với chị, em muốn túi xách giày dép hàng hiệu, chị đều có thể mua cho em, dù sao giờ đã khác xưa, bây giờ chị có thể mua được mọi thứ.”

Từ bé đến lớn, Tô Ngọc đều rất ngưỡng mộ Tô Lan Thời sống cuộc sống sung sướиɠ, bởi vì chú hai giỏi kiếm tiền, Tô Lan Thời lại là con gái duy nhất của chú hai nên cái ăn cái mặc của Tô Lan Thời đều là loại tốt nhất.

Tô Lan Thời vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, học rất giỏi, lần nào gia đình tụ tập, người mà mọi người khen luôn luôn là Tô Lan Thời.

Không ngờ phong thủy luân chuyển, tới nay, người mở mày mở mặt lại là Tô Ngọc cô ta, mà Tô Lan Thời lại trở thành kẻ đáng thương sống nhờ ở nhà người khác.

Mỗi khi nghĩ tới điều này, tâm trạng của Tô Ngọc rất hả hê.

Tô Lan Thời thấy không thể từ chối thì cũng không nói gì nữa, đợi ăn trưa xong, cô chào Tô Ngọc nói phải đến trường một chuyến, tối nay chắc sẽ về hơi muộn.

Tô Ngọc cũng không hỏi nhiều, cô ta định kêu tài xế đưa cô đi, không ngờ lại bị Tô Lan Thời từ chối khéo: “Cách ŧıểυ khu không xa có ga tàu điện ngầm, em đi tàu điện ngầm là được.”

“Thời tiết này mà ra ngoài sẽ nóng lắm.”

Cuối hè đầu thu, thời tiết bên ngoài vẫn rất nóng bức.

“Không sao đâu chị.”

Nghe thấy cô nói vậy, Tô Ngọc cũng không đếm xỉa tới cô nữa, cô ta xoay người đi lên tầng ngủ trưa.

Tô Lan Thời đeo túi ra khỏi nhà Tô Ngọc, từ từ đi dưới tán cây, thuận tay hái một bông hoa dại nghịch trong tay, cô đi tới ga tàu điện ngầm, lên tuyến số 2 đi tới đại học C, sau khi ra khỏi ga, cô lại không đi về phía cổng trường mà xoay người đi về phía ŧıểυ khu cũ bên cạnh trường.

Ở đây có một căn phòng cô thuê hồi yêu đương năm nhất, hai phòng ngủ một phòng khách rất nhỏ, cô thỉnh thoảng sẽ tới ở, làm vài chuyện thân mật với bạn trai, cô phá trinh ở căn phòng này, dùng tư thế cưỡi, có hơi đau nhưng cũng rất sướиɠ.

Yêu nhau chưa được một năm thì dừng lại, bạn trai chuyển đi, chỉ còn cô thỉnh thoảng cảm thấy hiện thực quá phiền thì sẽ tới đây cho yên tĩnh.

Lần này chắc phải mấy tháng không đến, căn phòng phủ đầy bụi, Tô Lan Thời thay áo cộc quần đùi mát mẻ, cầm chổi làm vệ sinh suốt mấy tiếng, cuối cùng căn phòng cũng được dọn sạch sẽ.

Đợi tới khi rảnh là sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Cô nằm ngây ở trên sofa một lúc mới đứng dậy đi tới trước tủ quần áo, mở tủ ra, lấy ra một chiếc váy màu đen từ trong tủ, nó là kiểu sườn xám bó sát, tà của nó rất ngắn, miễn cưỡng che được phần mông, rẻ hai bên tới tận xương hông, rồi dùng dây đen buộc lại, như vậy mới không lộ hàng.

Tô Lan Thời vứt chiếc váy lên trên giường, sau đó xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.

Đợi cô tắm xong đi ra, sấy khô tóc, Tô Lan Thời đã mặc chiếc sườn xám sexy giống đồ tình thú đó vào, sau đó cô ngồi trước gương, makeup kiều diễm cho mình, rồi đội bộ tóc ngắn màu đen tới tai.

Đứng trước chiếc gương toàn thân, chính là một nữ hoàng hộp đêm nóng bỏng.

Cuối cùng cô đi thêm tất lưới màu đen và giày cao gót, coi như đã hoàn toàn biến hình.

Trước khi ra ngoài, Tô Lan Thời khoác lên người chiếc áo khoác dài, sau đó mới xách túi ra khỏi cửa, đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm.

Khi thang máy đi xuống, nhìn dáng vẻ sexy của mình phản chiếu trên vách thang máy, Tô Lan Thời không nhịn được nhếch khóe miệng.

Ai có thể ngờ Tô Lan Thời ngoan ngoãn như bé thỏ trắng lại có một mặt nóng bỏng hoang dã như này.

Mấy phút sau, Tô Lan Thời lái chiếc siêu xe màu đen nhanh chóng hòa vào trong màn đêm.

Giả ngoan mấy tháng, cô phải đi thư giãn mới được.

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc