“Tuy diện tích căn nhà này không lớn lắm, không thể so với căn nhà em ở trước kia, nhưng được cái view thoáng, ánh sáng và độ thoáng khí đều rất tốt.” Tô Ngọc đứng ở trước cửa sổ sát sàn, nhìn cảnh sắc ở ngoài sân, đắc ý giới thiệu cho Tô Lan Thời ở bên cạnh.
Sau đó cô ta lại thở dài, nói: “Căn nhà này từ việc chọn địa điểm đến trang trí, mỗi một khâu đều do chị giám sát, vật liệu cũng chọn loại tốt nhất, các thiết bị đều được nhập khẩu và đặt làm riêng, thật sự quá rắc rối và mệt người, nhưng cuối cùng tâm huyết không uổng phí, bạn bè của chị khi nhìn thấy ngôi nhà này đều khen đẹp.”
Tô Lan Thời đi tới cửa sổ sát sàn, sờ rèm cửa với chất liệu tốt, bình tĩnh nói: “Phải, rất đẹp.”
Cô luôn nền nã, không thích nói chuyện, cảm xúc không dao động lớn, có thể khen một câu đã rất biểu dương rồi.
Trong lòng Tô Ngọc khá khó chịu trước dáng vẻ này của cô, cảm thấy cô quá giả tạo, gia đình đã phá sản rồi, còn trưng ra cái vẻ thanh cao của đại ŧıểυ thư cho ai nhìn.
“Diện tích của căn nhà này lớn hơn nhà em một chút, sân cũng rộng hơn.” Nói xong lời này, Tô Ngọc mới bỗng nhớ ra, cười nói: “Xem cái trí nhớ này của chị đi, căn nhà của nhà em đã bán rồi, chị thật sự xin lỗi, chị lỡ miệng.
Như thể không nghe ra ý mỉa mai của Tô Ngọc, Tô Lan Thời vẫn cái vẻ dửng dưng, nói: “Không sao.”
Tô Ngọc thấy không kí©ɧ ŧɧí©ɧ được cô, bỗng cảm thấy vô vị, cô ta đổi chủ đề: “Căn phòng này vốn là phòng bình thường dành cho khách, bài trí khá đơn giản, sau này nếu em thiếu cái gì thì nói với chị.”
Một chiếc giường, một chiếc tủ đầu giường và một chiếc tủ quần áo, quả thật rất đơn giản.
“Như này là tốt lắm rồi, chị vất vả rồi.”
“Em không cần khách sáo với chị, chúng ta là chị em họ, chú thím hai đã ra nước ngoài, chị chăm sóc em cũng là điều nên làm.”
“Cảm ơn chị.”
“Vậy em sắp xếp hành lý đi, chị xuống tầng trước, lát nữa ăn trưa chị sẽ cho người lên gọi em.”
“Được ạ.”
Tô Ngọc lại nhìn quanh phòng, rồi nhìn Tô Lan Thời ăn mặc giản dị, cô ta cảm thấy rất hài lòng, lúc này cô ta mới tiêu sái rời đi.
Tô Lan Thời đứng tại chỗ, nhìn Tô Ngọc rời khỏi phòng đi vào thang máy thì mới thu lại ánh mắt, sau đó cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong sân trồng rất nhiều cây cối được vận chuyển từ nước ngoài về, chắc là làm theo sở thích của Tô Ngọc, bố cục thiên về giàu sang phú quý, nhìn một cái là biết nhà giàu.
Tô Lan Thời bỗng có chút nhớ tới sân vườn trước kia của nhà cô, sân trước trồng hoa cỏ mà mẹ cô thích, sân sâu thì trồng hoa mà Tô Lan Thời thích, có cây hoa ngọc lan rất cao, cao gần tới cửa sổ tầng hai của phòng cô, chỉ cần mở cửa sổ ra thì có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa ngọc lan, còn có cả hoa dành dành mà cô thích nhất, hoa nở trắng xóa, cô dựa bên cửa sổ cũng có thể ngắm chúng suốt mấy tiếng đồng hồ.
Chỉ đáng tiếc, vì để thế chấp nợ, căn biệt thự đó bị bán đi, số hoa ở sân sau chắc cũng không giữ được.
Tô Lan Thời xoay người đi đóng cửa phòng lại, cô tùy ý ngồi dưới sàn, lưng dựa vào giường, rút điện thoại ra gọi video call cho mẹ.
Cuộc gọi được kết nối, trên màn hình rất nhanh xuất hiện gương mặt của mẹ Tô, đó là một gương mặt xinh đẹp chưa từng trải qua sương gió, chỉ là bà giàu sang hơn nửa đời người, tới tuổi trung niên lại sa sút, ở khóe mắt có chút buồn rầu.
“Cục cưng, con đến nhà chị họ con chưa?” Mẹ Tô mỉm cười hỏi, giọng nói rất dịu dàng.
“Con đến rồi.”
“Nhà mới của chị họ con có phải rất đẹp hay không, trước đó mẹ nhìn thấy ảnh mà con bé chụp đăng trên trang cá nhân.”
“Rất đẹp ạ.” Tô Lan Thời đáp.
“Con có thích không?” Mẹ Tô hỏi.
Đây đâu phải nhà của cô thì sao nói thích được, Tô Lan Thời trầm mặc vài giây rồi nói: “Thích ạ.”
“Vậy thì tốt, Lan Thời con phải ngoan, chung sống tốt với chị họ con, đợi nghỉ hè thì tới New Zealand.”
“Vâng mẹ.”
Mẹ Tô lại dặn một số chuyện linh tinh, Tô Lan Thời đều yên lặng lắng nghe, đáp lại, đợi tới khi thật sự không còn gì để nói nữa, hai người mới tạm biệt rồi cúp máy.
Tô Lan Thời nhìn màn hình điện thoại tối đi, cô khẽ thở dài.
Tuy mẹ không nói rõ nhưng Tô Lan Thời hiểu ý của mẹ, mẹ là muốn cô học chị họ, tìm một người giàu có rồi gả vào làm dâu hào môn, sau đó quay lại giới người giàu.
Nhà cô đã phá sản, muốn tiếp xúc với giới thượng lưu thì chỉ có thể dựa vào mối quan hệ của Tô Ngọc, đây mới là lý do mẹ cứ muốn cô tới ở nhà của Tô Ngọc.
Tính tình của Tô Lan Thời từ bé đến lớn luôn rất ngoan ngoãn, cô đương nhiên sẽ không phản đối sắp xếp của mẹ.
Nhưng chen trở lại giới thượng lưu, thật sự quan trọng vậy sao?
Điện thoại của Tô Lan Thời kêu tít tít hai tiếng, là tin nhắn mà mẹ gửi.
Mẹ Tô: “Vừa rồi mẹ quên nói, nghe người ta nói tính tình của anh rể đó của con không tốt lắm, sau này con phải giữ khoảng cách với cậu ta, con biết chưa?”