Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 5 - Nụ Hôn Đầu Tiên

Trước Sau

break
“Ưm!”

Cảnh Bân nhăn mặt. Vết thương vốn đang có dấu hiệu bị tét chỉ thì bây giờ đã thành công nứt ra. Quanh mũi bỗng có một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng hòa quyện cùng mùi máu khiến anh có chút ngây dại.

Cảnh Bân cúi xuống, nhìn cô gái nhỏ đang vô cùng đau đớn nằm trong lòng mình khiến bàn tay của anh đang giơ trên không trung lại chẳng biết phải làm gì. Từ trước đến giờ, anh chán ghét việc tiếp xúc với phái nữ bởi vì đã chứng kiến quá nhiều người bất chấp tất cả chỉ để lấy lòng anh. Họ nghĩ chỉ cần lọt vào mắt xanh anh thì sẽ có thể có được hậu thuẫn. Nhưng mỗi khi chạm vào họ thì anh đều buồn nôn.

Vậy mà hiện tại Cảnh Bân đang hưởng thụ cảm giác mềm mại và mùi hương tươi trẻ mà Nhã Hinh mang lại. Trong thoáng chốc, bản tính kiểm soát và đam mê chiếm hữu đang âm thầm nổi dậy khiến anh muốn dùng bàn tay to lớn của mình mà nắm lấy chiếc eo nhỏ dưới thân. Có điều hiện tại anh lại chẳng dám động đậy bởi vì bàn tay của cô đã nhanh hơn mà đặt trên đũng quần của anh.

Nhã Hinh từ từ mở mắt, nhưng sau đó cô lại ước gì mình có thể ngất hẳn đi. Một tay của cô đặt lên lồng ngực vạm vỡ của Cảnh Bân, tay khác lại chọn đúng chỗ nhạy cảm mà hạ xuống, chưa kể lúc hoảng loạn cô còn có dấu hiệu bóp nhẹ một cái. Cô lập tức rút tay về, muốn ngẩng đầu xem thử biểu cảm của anh.

Ngay giây sau, đôi môi mềm mại của Nhã Hinh chạm nhẹ vào trái cổ của Cảnh Bân. Trong tíc tắc, cô có thể cảm nhận được nó khẽ di chuyển lên xuống khiến cả người cô phút chốc nóng bừng lên. Cô biết nơi này của anh cực kì nhạy cảm. Lúc trước cứ mỗi khi cô chạm vào đây thì quả nhiên sẽ khiến anh chịu thua trên giường. Còn giờ thì có khác nào trêu chọc hổ dữ đâu.

Nhã Hinh sợ hãi đến mức bất giác liếʍ đôi môi khô khốc. Đầu lưỡi lần nữa vô tình xẹt qua trái cổ của Cảnh Bân một lần nữa. Cô gây họa lớn rồi.

Quả như Nhã Hinh đã đoán, sợi dây lí trí của Cảnh Bân dần như bị đứt ra làm tám khúc. Anh đang tự hỏi vì sao chưa đẩy cô ra, hay thực chất anh chẳng có chút ác cảm nào khi chạm vào cô. Cô đem lại một cảm giác rất kỳ lạ, tưởng chừng như thân thuộc nhưng chỉ là hai đường kẻ xa lạ.

Hiện tại nghĩ đến điều đó làm gì chứ. Cảnh Bân đặt tay lên gáy của Nhã Hinh, giữ chặt và áp sát mặt cả hai vào nhau. Anh phải thừa nhận rằng anh thích thú với dáng vẻ sợ hãi này của cô khiến anh muốn mau chóng tìm hiểu vì sao cô lại có biểu hiện này. Nó không phải là sợ vì bị phát hiện đi nhầm nơi, mà dường như cô kinh hãi anh từ tận xương tủy.

“Đừng…”

Nhã Hinh chưa kịp lên tiếng thì đôi môi của mình đã bị Cảnh Bân gặm lấy. Ánh mắt anh vẫn như lang như sói mà nhìn chằm chằm vào cô, vậy mà bên dưới lại quấn quýt bờ môi cô chẳng rời, muốn hút hết dương khí khiến cô phải ngã quỵ.



“Lục… Lục Bân… Xin anh…”

Tiếng nỉ non rơi vào tai của Cảnh Bân khiến anh khẽ chững lại. Ánh mắt mang vài phần nghi hoặc mà soi sét Nhã Hinh. Vào đúng lúc lời đến bên môi thì cánh cửa phòng vệ sinh đột ngột mở ra.

“Đại ca, anh không sao chứ?”

Đám đàn em thấy đại ca đi vào bên trong quá lâu, kèm theo nghe thấy tiếng động nhưng vì không nhận được mệnh lệnh nên không dám tự tiện đi vào. Đến khi không thể khoanh tay đứng yên, họ quyết định cãi lời lúc trước của đại ca mà đối đầu với kẻ thù. Nào ngờ tình cảnh trước mắt lại khiến họ không biết phải phản ứng ra sao. Đại ca của họ nằm bên dưới, bị cô gái xa lạ nào đó cưỡng hôn.

Nhã Hinh thừa cơ hội Cảnh Bân lơ là mà đẩy anh ra. Cô ngại ngùng xen lẫn ớn lạnh trước ánh nhìn thăm dò của nhiều người khác.

“Tôi… Tôi chỉ vấp té…”

Nhã Hinh giơ hai tay lên tự khắc đầu hàng. Cô không muốn đàn em của Cảnh Bân xử lý cô chỉ vì nghĩ cô đang có ý định cưỡng gian anh. Tuy nhiên trước khi rời đi, cô lấy trong túi mình ra chiếc khăn mùi xoa, sau đó ấn nhẹ lên vùng vết thương đang rỉ máu của anh.

“Tôi thành thật xin lỗi lần nữa. Mong anh đừng ghi hận vì chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau đâu.”

Nhã Hinh lập tức chạy trối chết, để lại Cảnh Bân vẫn đang ngẩn ngơ với mùi hương dư âm lại của cô trên chiếc khăn. Người con gái đó biết cả biệt danh thân cận của anh. Lục Bân không phải ai cũng được phép thốt ra, chỉ nɠɵạı trừ ông nội và chú của anh mà thôi. Thế mà khi nó xuất hiện bên môi cô thì nghe thật dễ chịu và cũng thật ngọt.

Anh vô thức liếʍ môi mình, trong tâm đã xác định con mồi này quyết không để xổng.
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc