Nhã Hinh thật sự muốn nói rằng cô chỉ đi lộn nhà vệ sinh chứ không hề có ý gì khác. Nhưng liệu một kẻ đa nghi như Cảnh Bân sẽ tin tưởng chứ?
Ở bên ngoài, Cảnh Bân thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trước người lạ, dù vậy anh vẫn vô thức liếʍ môi tỏ vẻ tò mò. Giọng nói bên trong không hiểu vì sao lại có gì đó rất khác lạ, sợ sệt như chú thỏ nhỏ, lấm lét như cáo tìm cách trốn thoát nhưng đánh vào tim anh một cách mạnh mẽ.
Cảnh Bân không nghĩ đối phương là con gái, càng không ngờ tới tiếng động cô phát ra lấy đi một nửa linh hồn của anh. Có vẻ lần này kẻ thù đã chọn ra cách khiến anh thích thú hơn rồi. Tuy nhiên anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Dù cô gái bên trong có hợp mắt anh thế nào thì anh vẫn sẽ ra tay tàn nhẫn trước khi kịp để cô đánh ý xấu lên anh.
“Đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba.”
Cảnh Bân trầm giọng có phần gắt gỏng. Anh không biết anh đang muốn thăm dò năng lực của kẻ địch hay là nɠɵạı hình của cô.
Nhã Hinh biết mình đã chẳng còn đường lui. Cô chỉ vừa mới sống lại, chẳng lẽ kiếp này lại chết sớm trong tay của Cảnh Bân? Nhưng có vẻ như vậy cũng chẳng sao vì ở kiếp trước anh cũng đã trả hết thù cho cô, dù vậy cô vẫn có chút không cam lòng và bị đau khổ cản bước lại.
Đôi chân của Nhã Hinh có phần tê rần vì đứng tại một chỗ quá lâu. Thời điểm cô lấy hết can đảm vịnh cửa bước ra ngoài, ánh sáng dường như chẳng thể nào hòa nhập được một chỗ với Cảnh Bân. Từ người anh thoát ra cảm giác chẳng cho bất kỳ thứ gì đến gần khiến cô cũng thập phần sợ hãi.
Cảnh Bân đứng yên ở đó, một cái chớp mắt cũng không. Cổ họng chợt có chút khô khốc. Vẻ đẹp của người con gái trước mặt đã thành công ghi điểm vào lòng anh. Có vẻ kẻ thù đã tốn không ít công sức để tìm hiểu mẫu người của anh là gì rồi tặng anh một món quà bất ngờ.
Nhã Hinh cảm nhận ánh nhìn mà cô đã sợ hãi từ kiếp trước. Đối với người khác, Cảnh Bân lười để ý vì anh cảm thấy họ khiến anh bẩn mắt nên đa phần chỉ là sự lạnh nhạt và tàn bạo từ trong xương cốt. Còn với cô, anh không khác gì một người đàn ông yêu thích đóa hoa hồng đến phát điên, cuồng loạn, kiểm soát, ham muốn bóp nát và nhẫn tâm chặt đứt đôi cánh. Và hiện tại, cô lần nữa cảm nhận được nó đang rà soát khắp người cô như muốn chọc hàng ngàn lỗ thủng lên trên da thịt trắng nõn nà.
“Tôi… Tôi đi lộn nhà vệ sinh…”
Nhã Hinh lắp bắp lên tiếng. Cô đã lấy hết can đảm bước ra ngoài này đối mặt với Cảnh Bân thì làm gì còn dũng khí nhìn thẳng vào mắt của anh chứ.
Lặng nhìn Nhã Hinh cúi gầm mặt dưới sàn âm thầm đếm từng hình họa tiết mà Cảnh Bân chợt dâng lên cảm giác trêu chọc thỏ nhỏ.
“À!”
Anh kéo dài giọng nhỏ nhẹ nhưng lại làm cho da thịt cô nổi hết gai ốc ớn lạnh. Cô biết anh đang suy nghĩ phải giải quyết cô như thế nào.
Không để sinh mệnh bản thân kết thúc sớm như vậy, Nhã Hinh gấp gáp nói:
“Tôi… Tôi không cố ý nhìn trộm anh đâu…”
“Tôi cũng tin chắc là cô không có lá gan đó.”
Cảnh Bân nhướng mày, bản thân lại khá thong dong trước bộ dáng run rẩy kịch liệt của Nhã Hinh. Anh tự hỏi tại sao cô gái nhỏ này lại sợ hãi mình đến như thế. Dù có cố lục lại trí nhớ như thế nào thì anh cũng chẳng mường tượng ra được cảnh tượng anh từng gặp cô ở đâu hay đã làm điều gì tồi tệ với cô.
“Tôi xin lỗi… Tôi sẽ đi ngay bây giờ… Thật lòng xin lỗi vì đã nhìn trộm anh… À không, không phải, ý tôi là…”
Nhã Hinh mất hết lý trí và sự bình tĩnh mỗi khi đứng trước mặt Cảnh Bân. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào, chẳng khác nào đang tự tay đưa sinh mạng của mình cho anh chặt đứt.
Nhã Hinh lập tức quay đầu bỏ chạy, chỉ cần chạy thoát khỏi đây và sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Tuy nhiên đôi chân cô đã tê rần mất hết sức lực và bắt đầu trở nên loạng choạng. Chúng vướng vào khung cửa khiến cô đổ ập về trước.
Nhã Hinh chỉ kịp kêu lên một tiếng, lần này ắt hẳn gương mặt xinh đẹp sẽ thành công đập thẳng xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nhưng thực chất cô cảm giác mình vừa rơi vào một bức tường thịt êm ái.
Cảnh Bân vốn chỉ muốn trêu chọc Nhã Hinh một chút, dù sao anh cũng chẳng cảm nhận được sát ý trên người cô nên chẳng muốn tay dính máu người vô tội. Nào ngờ anh còn chưa kịp chạm vào cô thì cô đã bất cẩn té ngã về phía anh.
Cảnh Bân chán ghét việc người khác chạm vào đồ của mình hay chạm vào chính người của anh. Trong tình huống này, anh lập tức né qua một bên theo thói quen. Vậy mà sàn nhà trơn trượt đã khiến anh cũng đồng thời mất thăng bằng. Cả người ngã xuống đất, còn cô gái nhỏ đè thẳng lên cơ thể anh.