Bọn Thủy Bích nhìn chằm chằm, Nguyệt Quế ngồi dưới đất khóc toáng lên, vừa mới trải qua chuyện sém chút nữa bị giết vừa rồi, Phiêu Tuyết thì không nói một lời bỏ đi, còn Bạch Điệp lại không thể trả lời. “Nương nương… nương nương bỏ đi, không quan tâm, không nói tiếng nào…” Nguyệt Quế “oa” một tiếng, khóc bù lu bù loa. Mỗi người đều bị vây trong một tầng đau buồn nhàn nhạt, căn bản không thể tin Phiêu Tuyết có thể nói đi là đi. Mỗi người đều lẳng lặng không nói lời nào, chỉ chốc lát sau, chỗ lãnh cung Lũng Tịch Ngọc truyền đền mùi gỗ cháy, Thủy Bích không hiểu có chuyện gì nên lảo đạo chay sang xem, kết quả là nhìn thấy một mảng lửa đỏ rực, khói dầy đặc cuồn cuồn cuốn lên trời. Tim kịch liệt nhói đau, đây là một đêm bất an, từng chuyện đều làm người ta bất an, bọn Nguyệt Linh Nguyệt Phàm cũng đều đứng lên chạy ra cửa đứng cùng Thủy Bích, sáu người bị cảnh tượng như vậy dọa đến ngây người. Tay Nguyệt Niên ôm đầu thật chăt, “Nguyệt Nô! Không—” Nàng giống như trâu điên xông ra ngoài. Những người khác cũng không cách nào tỉnh táo, mọi người lần lượt chạy sang bên đó, “Không, sẽ không…” Tình cảm mọi người như gia đình, các nàng cắn môi, không thể tin những gì trước mắt, không có ái quan tâm đến Lũng Tịch Ngọc. Nước mắt Nguyệt Quế chảy càng nhiều, nhiều đến mức không biết đang chảy vì ai. “Nguyệt Nô… Nàng hận Lũng phi như vậy nay lại phải chôn cùng nàng ta, ông trời ơi! Sao người có thể tàn nhẫn như vậy.” Nguyệt Linh lớn tuổi nhất cũng là người sâu sắc nhất, chỉ một câu làm người ta phải khóc lên. Chạy như điên trên con đường hoang vu, tất cả đều liều mạng xông về phía trước để xem rốt cuộc đã có chuyện gì. Sáu người bọn họ vừa mời gặp nhau a, mọi người còn cười đùa vui vẻ, Nguyệt Nô còn nói hy vọng có thể trở về chăm sóc Phiêu Tuyết, nhưng bây giờ, giọng nói, vẻ mặt, dáng điệu người kia đều hóa thành tro bụi! Bất kỳ ai cũng không chịu được, tin dữ này không có cách nào tiếp nhận! Sáu người, Nguyệt Linh, Nguyệt Quế, Nguyệt Niên Nguyệt Hiên, Nguyệt Phàm và Thủy Bích vì đường gần nên đến lãnh cung bị đốt kia đầu tiên. Nguyệt Quế, Nguyệt Niên chỉ biết khóc than, Nguyệt Linh cũng nghẹn ngào nơi cổ họng, nói không nên lời. Tuấn Lạc men theo ánh lửa đi đến, trong đầu hoàn toàn không dám tưởng tượng đến kết quả xấu nhất, không, hắn đã mất đi quá nhiều thứ hắn không thể mất đi thứ gì nữa! Hắn bằng lòng tiếp nhận chuyện Phiêu Tuyết bị mù, nàng không còn đôi mắt thì hắn sẽ làm đôi mắt của nàng, hắn còn muốn cho nàng những thứ tốt nhất trên đời, nàng sao có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Chờ hắn tìm cơ hội đưa nữ nhân Lũng Niệm Từ này đến Tây Thiên, chờ tới khi hắn dẹp yên toàn Đông Ly, hắn sẽ đưa nàng trở lại, vì sao ngay cả một chút thời gian này nàng cũng không đợi được? Nỗi sợ hãi mất đi Phiêu Tuyết vẫn tràn ra trong lòng hắn, hắn hoàn toàn biết địa vị của Phiêu Tuyết trong lòng mình, vì sao cứ mỗi khi hai người quyết định thẳng thắn thì trời cao lại muốn đùa giỡn như vậy? Tuấn Lạc đã không còn để ý đên suy nghiêm đế vương, hắn chỉ muốn tìm trở về nơi có người mình yêu, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao bậc đế vương lại cần mỹ nhân mà không cần giang sơn. Ngay cả khi giang sơn có tươi đẹp thì cũng chỉ để ngắm nhìn, chỉ là mây trôi, là hoa rơi trong thoáng chốc, tất cả chỉ tượng trưng cho ngôi vị hoàng đê lạnh như băng, mỹ nhân thì thật sinh động, một cái nhăn mặt, một nụ cười đều đẹp hơn thắng cảnh nhân gian. Trước tối nay, nàng vừa mới hết nghi ngờ hắn để yên ổn ngủ, hắn vừa mời đưa nàng đi xem mặt trời mọc, hắn còn muốn đưa nàng đi ngắm sao, hắn còn chưa thật sự đối tốt với nàng, còn chưa cho nàng những thứ tốt nhất, nàng sao có thể nói chết là chêt? Trận hỏa này rốt cuộc là do ai! Lúc này trong lòng Tuấn Lạc tràn đầy thù hận cũng sợ hãi bị mất đi, hắn mâu thuẫn, rơi vào trong nước sôi lửa bỏng. Những nỗi sợ hãi kia như rắn độc quấn lấy hắn thật chặt, làm cho hắn không cách nào tự cứu lấy mình. Toàn thân như cung đã lên dây, tên đã lắp vào cung, cẳng thẳng chờ bộc phát. Rốt cuộc hắn càng lúc càng tới gần đám lửa, hắn đang cỡ mào hy vọng đó không phải Trúc Uyển, cầu mong Phiêu Tuyết bây giờ vẫn yên ổn. Rốt cuộc hắn nhìn rõ nơi bị cháy, không phải Trúc Uyển của Phiêu Tuyết mà là lãnh cung bên cạnh Trúc Uyển, của Lũng Tịch Ngọc kia… Hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn lập tức nhìn thấy Phiêu Tuyết sau đó ôm nàng thật chặt trong lòng. Nhưng đồng thời khi Tuấn Lạc thở phào, hắn cũng nhíu lông mày thật chặt. Sau khi biết không phải Trúc Uyển, hắn lại khôi phục lại lý trí, tất cả chuyện này không phải vô tình! Lãnh cung đang rất tốt vì sao lại cháy? Toàn thân hắn đáp xuống mái nhà, trên đường cung thẳng tắp hắn nhìn thấy Nguyệt Nô đang xách rổ trở về. Tuấn Lạc như lá rụng rơi xuống trước mặt Nguyệt Nô. “Nguyệt Nô” Tuấn Lạc gọi nàng. Nguyệt Nô nhìn thấy Tuấn Lạc lập tưc kinh ngạc quỳ xuống. “Hoàng Thượng! Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng.” “Bên Lũng Tịch Ngọc bị cháy.” Giọng nói hắn gần như không có độ ấm nhưng vẫn có thể nghe ra chút ý tứ dò hỏi. Dù sao Nguyệt Nô cũng không phải nữ quan bình thường mà là con cờ nằm vùng của hắn. Là con gái vú nuôi của hắn. Nguyệt Nô nghe thấy lời nói của Tuấn Lạc, đầu tiên là sửng sốt: “Lãnh cung cháy rồi?” Tuấn Lạc gật đầu, sau đó Nguyệt Nô mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin được cất bước chạy. “Sao có thể! Người đàn bà Lũng Tịch Ngọc kia cứ như vậy chết đi? Nàng nghĩ thật đơn giản.” Tuấn Lạc cũng đi theo, phía sau Khánh Hỉ dẫn cấm quân nhanh chóng chạy tới. Nguyệt Quế, Nguyệt Linh đang ôm nhau khóc trước lãnh cung Lũng Tịch Ngọc. Nguyệt Niên khóc càng lớn hơn: “Nguyệt Nô…” Nguyệt Phàm muốn xông vào cứu người thì bị Thủy Bích kéo lại: “Ngươi xúc động cái gì? Đi vào chỉ có đường chết.” Mọi người đều biết… chẳng lẽ Nguyệt Nô thật sự đã chết sao? Ai cũng không chịu được. Nơi này đang là ban đêm, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Phiêu Tuyết bỏ đi, lãnh cung Lũng Tịch Ngọc bị cháy. Một lòng Tuấn Lạc đều ở trên người Phiêu Tuyết, trai qua chuyện tối nay, hắn chỉ muốn trói nàng thật chặt ngay bên cạnh mình, bảo vệ thật tốt. Hơn nữa còn phải điều tra rốt cuộc ai đã âm mưu chuyện này. Hắn tuyết đối sẽ không cho phép Lũng Niệm Từ thứ hai xuất hiện, một nữ nhân lòng dạ độc ác như vậy chỉ sợ không phải chỉ muốn sự sủng ái! Đây là một loạn cuộc, loạn đến không thể loạn hơn được nữa.