Mấy người Nguyệt Niên căn bản chưa từng nhìn thấy những cảnh đao thương máu chảy như vậy, còn Thủy Bích theo Phiêu Tuyết nhiều năm nên đã gặp nhiều, chỉ thấy Bạch Điệp đánh nhau loạn xạ với mấy người áo đen không biết từ đâu xuất hiện. Một đánh ba, đao quang kiếm ảnh, Bạch Điệp hổn hển quát to một câu với bọn Nguyệt Linh: “Còn ở đó làm gì? Còn không mau tránh xa ra?” Thủy Bích cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng kéo Nguyệt Quế bị dọa đến mềm nhũn trốn ra ngoài. Ba ám vệ kia không đánh lại được Bạch Điệp, chỉ có thể vây Bạch Điệp vào giữa, “Ngươi là người ở đâu? Vì sao xen vào chuyện của chúng ta?” Bạch Điệp hừ giọng nói: “Muốn giết người trước mắt Minh Bang, quả thật là không biết tự lượng sức mình!” Dứt lời liền đánh ra kiếm pháp tuyệt đỉnh, hất khăn che mặt của một trong ba ám vệ ra, người kia không kịp chạy trốn, mặt lộ ra ngoài. Bạch Điệp vốn không phải người trong cung, nhìn thấy cũng không có vấn đề gì, nhưng ám vệ kia chột dạ tức giận xông tới, càng muốn đấu đến một sống một chết, Bạch Điệp không chết thì hắn phải chết. Bạch Điệp thấy hắn ra tay ác độc, nếu bọn họ hợp toàn lực lại thì nàng không chắc chắn có thể thoát thân, thừa dịp bọn họ còn chưa nhận ra nàng đã lên tiếng trước: “Ngươi thả sáu nha hoàn kia ta sẽ tha cho các ngươi.” “Chúng ta sao có thể tin ngươi?” “Ta vốn không phải là người trong cung tự ý xông vào cũng là một tội chết, làm náo loạn đối với ta cũng không tốt.” Bạch Điệp nói từng câu từng chữ. Người trong giang hồ vốn có nghĩa khí. Ba ám vệ kia quỳ xuống: “Chúng ta cũng chỉ phụng mệnh người khác, cô nương có ơn không giết, sau này nếu có gì cần chúng ta nhất định nhảy vào biển lửa cũng không từ chối!” Bạch Điệp thu kiếm: “Các ngươi nhanh đi đi.” Ba người nhìn thoáng qua rồi lập tức dùng khinh công trở vể nhận lệnh. Sau khi ba ám vệ đi, Bạch Điệp cũng đuổi theo sáu người kia. Trong Bích Liễu cung. Ba người quỳ gối dưới điện, Khanh Bật Liễu ngồi phía trên, vẻ mặt dữ tợn, mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh thường, nghe ba người báo cáo tình huống rồi hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng trên mặt lại không có gì khác lạ: “Không còn chuyện gì, đi xuống đi.” Nàng thản nhiên nói. Ba người mừng rỡ: “Tạ ơn nương nương không trách phạt.” Khanh Bật Liễu gật đầu như đang nhận lời cảm ơn của bọn họ. Sau khi ba người lui xuống, nàng lạnh lẽo sai bảo ma ma bên cạnh: “Sai người giết bọn chúng, giữ lại cũng vô dụng.” Ma ma gật đầu lui ra. Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, mấy chục cao thủ vây quanh ba ám vệ kia, dàn ra trận pháp vòng tròn, tiếng la mắng thê lương: “Đời này hận nhất là thờ sai chủ.” “Nữ nhân độc ác kia.” Ba người mắng xong liền phun ra một đống máu, chết bên ngoài. Bạch Điệp tất nhiên không nghĩ rằng nàng cố ý thả ba người này lại vẫn không cứu được mạng bọn họ. Ma ma kia xử lý xong đống thi thể rồi mới trở lại, Khanh Bật Liễu khác những người khác ở chỗ có lòng dạ đàn bà, làm việc cực kỳ ác độc. “Đưa ba người kia tới lãnh cung của Lũng Tịch Ngọc, giết ả, vừa vặn báo thù năm đó nàng đã cười nhạo ta.” Trong mắt Khanh Bật Liễu có vài phần lạnh lẽo. Thì ra năm đó không biết vị đại nhân nào từng nói tiểu thư Khanh gia không xinh đẹp bằng tiểu thư Lũng gia, vốn chỉ là lời mịnh nọt Lũng gia, không nghĩ rằng lại làm cho hai nữ nhân kết thành thù oán. Khanh Biệt Liễu lạnh lùng kiêu ngạo, chuyện năm đó nàng còn nhớ rất rõ. “Tốt nhất để cho ả đàn bà kia chết không trong sạch, một mồi lửa thiêu rụi cả cung điện cũng chưa đủ để rửa hận cho ta.” Ma ma bên cạnh Khanh Bật Liễu rung mình một cái, vội vàng vâng lời đi làm. Nửa canh giờ sau, đêm đen gió cao, đang lúc mọi người ngủ say, Lũng Tịch Ngọc lăn qua lộn lại không ngủ được, muổn ra ngoài nên gọi mấy tiếng: “Nguyệt Nô!” Không ai trả lời, “Nguyệt Nô!” Hổn hển thởi một hơi, nghĩ rằng nàng ta lại tới Lan Tịch cung đốt vàng mã cho muội muội đã chết. Nàng đành phải tự mình đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đi tới cửa, một thi thể từ trên trời rơi xuống, đen màu máu dọa nàng hét lên chói tai: “A…” Tiếng hét này trong đêm lại càng thêm đáng sợ, chim chóc trong rừng cây cách đó không xa đều đồng loạt vỗ cánh bay lên. Trong lãnh cung, nàng lui về sau từng bước, đột nhiên không biết dưới chân dẫm phải cái gì đó mềm mại. Nàng cúi đầu nhìn lại thấy một cánh tay của thi thể khác. Vì thế lại thét lên lần nữa “A—–” Nàng sợ đến mức sắp bắn cả tim ra, sợ hãi không cùng lan tràn trong lòng. Nàng như phát điên, liều mạng chạy thẳng vào góc tường, đến bên giường mới phát hiện chạm phải thứ gì đó, một thi thể xuất hiện trước mặt nàng, khóe miệng còn nhỏ máu. Lũng Tịch Ngọc rốt cuộc không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh. Đêm, đêm tối khôn cùng, từ trong những tiếng động lớn khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Một ngọn lửa nổi lên từ rèm giường của Lũng Tịch Ngọc, lửa bén lên xà nhà, cuối cùng, cả cung điện bị thiêu đốt. Ngọn lửa lớn vô tình cắn nuốt tất cả, tất cả tội nghiệt, tát cả hư vô, tất cả đều biến thành những cột khói cuồn cuộn, vô tình thiêu đốt từng góc nhỏ. Mãi cho đến khi ngọn lửa đỏ rực sáng cả một góc hoàng thành. Từ tẩm cung của Niên phi, Tuấn Lạc nhìn màu đỏ phía bên kia bầu trời mà nhíu mày. Hướng kia! Hắn bỏ rơi nữ nhân như hoa như ngọc, áo choàng cũng không kịp khoác vào. “Khánh Hỉ!” Hắn trợn mắt nhìn, Khánh Hỉ bị thiên uy làm cho sợ đến mức run run, tất cả mọi người trong điện đều quỳ xuống. “Lửa trời rơi xuống, trừng phạt thiên hạ. Nếu Trúc Uyển có chuyện gì, trẫm sẽ đem tất cả các ngươi chôn cùng!” Nói xong, vẻ mặt Tuấn Lạc trởn nên ác độc, bị nữ nhân quấn lấy không thể trở về với Phiêu Tuyết vốn đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn, hắn sẽ không để Phiêu Tuyết xảy ra bất cứ chuyện gì nữa. Không! Tuyệt đối không! Hắn dùng khinh công như bay vút ra ngoài. Khánh Hỉ lăn lông lốc theo sau, quay đầu quát bọn thị vệ: “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đi dập lửa lãnh cung!” Tiếng công công như xé rách mấy tầng trời, mấy người như ngựa điên đuổi theo. Khi Bạch Điệp tìm được bọn Thủy Bích cũng là lúc lãnh cung Lũng Tịch Ngọc đã cháy rất lớn, Thủy Bích quấn lấy nàng hỏi chuyện Phiêu Tuyết nhung Bạch Điệp chỉ nói: “Tất cả đều là ý của bang chủ, bang chủ đi đâu ta không thể trả lời. Thủy Bích cô nương, bang chủ không mang theo ngươi là có lý do của bang chủ, mong ngươi có thể ở trong cung đợi cùng mấy vị nữ quan này, bang chủ cũng không nói sẽ không trở về, các ngươi cũng đừng hỏi ta. Ta đi đây.” Bạch Điệp cho là lời nói của mình đã đủ rõ ràng nên không đợi Thủy Bích trả lời đã sớm dùng võ công bỏ đi, chỉ để lại một cây trâm. “Đây là của bang chủ để lại để bảo vệ tính mạng các ngươi, sau này gặp lại, ta đi.” Rất có phong thái đại hiệp, im lặng rời đi.