Đây là lần đầu tiên Bạch Hạo nếm thịt, cậu muốn sử dụng hết thảy tư thế mình biết, đến khi cậu choáng váng, không thể cử động được nữa, Cố Minh Mộng đã cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
Cậu hài lòng đánh giá cao những đoạn clip ghi lại ngày hôm nay, nheo mắt nhìn cô rồi hỏi: “Cậu tên gì?”
"Tên con mẹ nhà cậu! Cút đi!" Cố Minh Mộng chửi rủa, thanh âm khàn khàn, trên mặt đều là nước mắt.
Bạch Hạo mỉm cười, lấy thẻ học sinh từ trong cặp của cô ra, chụp ảnh, ném đồ lại cho cô rồi nói: “Sáng mai tôi ở trường đợi cậu, đừng đến muộn, nếu không cậu chờ những bức ảnh này bị cả thế giới nhìn thấy đi."
Bạch Hạo nói xong liền gọi đồ ăn, cậu có số điện thoại của các khách sạn lớn, đồ ăn đưa tới liền mời Cố Minh Mộng đến ăn cùng.
Sau khi Cố Minh Mộng thay quần áo, trông cô vẫn như cũ quay lại dáng vẻ ban đầu, không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nɠɵạı trừ sắc mặt tái nhợt, cô nhìn Bạch Hạo, đi tới lật đổ bàn của cậu, đồ ăn vương vãi khắp người.
"Tên khốn này! Gặp con mẹ nhà cậu!" Cố Minh Mộng mắng chửi, kéo lê thân thể đau nhức rời đi.
Mẹ Cố ngồi bên giường cho cô uống thuốc hạ sốt, bà mơ hồ cảm thấy con mình có gì đó không ổn, nhưng nhìn kỹ lại thì cảm thấy không có chuyện gì.
Ngay lúc bà muốn hỏi Cố Minh Mộng đã xảy ra chuyện gì, Cố Minh Hạo ôm Cố Minh Mặc chạy vào, hét lên: "Mẹ ơi! Con bế được Mặc Mặc rồi nè!"
Vừa dứt lời, hai đứa cùng nhau ngã xuống đất, Cố Minh Mặc lập tức khóc lên, mẹ Cố dỗ dành cô con gái út, mắng đứa con trai giữa, mỗi tay ôm mỗi đứa, bế hai con ra ngoài, chuyện bà hỏi vừa rồi cũng bị lãng quên.
Đã ba ngày kể từ khi Cố Minh Mộng khỏi bệnh, cách "ngày mốt" mà Bạch Hạo nói đã trôi qua một ngày, với tư cách là hội trưởng hội học sinh, cậu kiểm tra việc chạy bộ và rèn luyện của mọi người. Khi nhìn thấy cô, cậu chỉ cười lạnh một cái, da đầu Cố Minh Mộng chợt tê dại, cô giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nghiêm túc chạy bộ.
Chạy bộ và tập thể dục xong sẽ có 30 phút nghỉ giải lao, nhà trường khuyến khích học sinh tranh thủ thời gian này để rèn luyện, giáo viên chủ nhiệm lớp tích cực đôn đốc học sinh không được lười biếng trong lớp và đảm bảo không còn ai trong lớp.
Bạch Hạo tìm cơ hội, bắt gặp Cố Minh Mộng đang đi vào phòng thiết bị thể ȶᏂασ thưa thớt người, khóa cửa lại, đè cô xuống tấm thảm bẩn thỉu, xuyên qua đồng phục học sinh sờ vào ŧıểυ huyệt của cô.
"Con điếm thúi này, không phải kêu cậu hôm qua tới trường sao? Thành tích kém như vậy còn dám trốn học sao?" Bạch Hạo mê muội ngửi mùi thơm trên người cô, "ŧıểυ huyệt của cậu đã đỡ hơn chưa? Hôm nay tôi muốn làʍ t̠ìиɦ cậu. Chiều nay về nhà với tôi. Tôi sẽ dạy bù cho cậu."
"Bù con mẹ nhà cậu! Thả tôi ra!" Cố Minh Mộng đè thấp giọng giận dữ gầm lên, cô đang quỳ trên tấm đệm, chỉ có thể quay đầu trừng cậu: "Buông tôi ra!"
Bạch Hạo trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống đùi, dùng ngón tay xoa nhẹ âm đế vẫn còn sưng đỏ của cô, hai ngón tay đưa vào hơi khó khăn nên cậu kiên nhẫn thọc vào rút ra rồi nóng lòng muốn đút gậy thịt của chính mình vào.
Khi quy đầu chìm vào, Cố Minh Mộng lập tức che miệng lại, trong cổ họng phát ra một tiếng thét ngắn ngủi, cô chỉ cảm thấy nơi riêng tư sưng tấy và đau nhức, sau đó toàn bộ đều bị xỏ xuyên và lấp đầy, cơ thể đã từng ân ái nên nhanh chóng tiết dâm thủy một cách tự nhiên.
Không khí càng lúc càng ướt nóng, từng giọt mồ hôi của Cố Minh Mộng thấm xuống đệm, Bạch Hạo tát một cái vào mông cô, âm hạch của cô bị nam sinh trong tay vân vê, cô không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, để tránh bị người khác nghe thấy cô đành dùng tay che miệng lại để kìm nén: "Mau lên... nhanh một chút..."
Cố Minh Mộng nhắm mắt lại, thế giới chấn động tựa hồ đã dừng lại, nhưng những tiếng rêи ɾỉ, tiếng thở dốc cùng âm thanh da thịt triền miên vẫn nhắc nhở cô rằng thế giới bên ngoài không thuộc về cô.
Bạch Hạo nằm ngửa thở hổn hển, chậm rãi khôi phục lại nhịp tim và tiếng thở hổn hển quá mức, khi rút cự vật ra, cậu không quên vỗ nhẹ vào đùi cô, nhắc nhở: “Khép chặt ŧıểυ huyệt lại, đừng để nó chảy ra tấm đệm. Lát nữa lớp chúng ta có tiết thể dục."
Cố Minh Mộng đỏ mặt như dâu tây - cô căn bản là bị phòng thiết bị đóng kín chật hẹp này làm cho ngạt thở, cô im lặng mặc qυầи ɭóŧ, bướng bỉnh ngẩng đầu, không nói một lời đi ra khỏi phòng thiết bị.
Bạch Hạo cười khẽ một tiếng, nữ sinh lẳng lơ này cũng dũng cảm phết đấy.